"Diệp Diệp, cậu có muốn ăn một túi que cay để bình phục tâm tình không?"
Giản Ninh nhìn Diệp Lan sắp hỏng mất, chủ động đưa ra que cay mà bản thân thích nhất, que cay này là phần cậu ta lén lút ăn mỗi ngày, người nào đó không cho cậu ta ăn, nói là thực phẩm rác rưởi.
Diệp Lan nhìn nhìn que cay, lắc lắc đầu:
"Tôi không muốn ăn."
Cậu một lần nữa nằm bò trên bàn, đau lòng cuộc sống thật khó khăn.
Giản Ninh cầm que cay, cũng phát sầu theo, cậu ta không biết dỗ Diệp Diệp như thế nào ......
Vào đêm.
Trời không dấu hiệu gì lại đổ mưa, trong ký túc xá không mở điều hòa nhưng trong chăn lại ấm áp chứ không nóng.
Diệp Lan ngủ không yên, cậu đang mơ thấy ác mộng.
Trong mơ, Diệp Lan nhìn thấy Nghe Một Chút bị người ta bắt đi, bị ngược đãi, khóc lóc gọi ba ba.
"Ba ba."
Trên đường nhỏ lầy lội, Thao Thiết nhỏ nhìn trời đột nhiên đổ mưa, run lập cập.
Nó hít hít cái mũi, tủi thân kêu một tiếng ba ba nhưng ba ba lại không ở đây.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Thao Thiết nhỏ mờ mịt quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt của một người.
"Đây là cái thứ gì vậy?"
Người tới mặc áo mưa màu đen, trong tay xách một cái túi và côn sắt, hắn ta xách Thao Thiết nhỏ lên, thân hình nó run run.
Cả người Thao Thiết nhỏ bẩn như một quả cầu làm bằng bùn, trong bóng đêm ở đây, thật sự không nhìn rõ hình dáng cụ thể.
"Hay là mèo con của nước ngoài?",
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhai-con-tieu-long-lai-an-va-ta/547323/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.