"Diệp Diệp, các em tiếp tục nhảy đi, nhảy đẹp lắm." Nghe Lăng Cảnh khen bọn họ, khuôn mặt Diệp Lan hồng hồng, cùng Tống Du tiếp tục đong đưa thân mình lông xù xù. Đôi mắt ướt rượt của ấu tể Thao Thiết trợn tròn, nhìn hai người khiêu vũ, biểu tình hết sức chăm chú. Thẳng đến biệt thự, hai nắm nhỏ mới mệt mỏi mà nằm liệt trên ghế sau, trảo trảo không muốn động một chút nào. Một tay Lăng Cảnh ôm Thao Thiết nhỏ, tay còn lại ôm cả hai nắm nhỏ trong ngực mà đi vào nhà. "Ngồi trên sô pha nghỉ chút đi." Lăng Cảnh nói xong thì đặt bọn họ xuống, xoay người đi rót nước. Ấu tể Thao Thiết rất dễ dỗ dành, chỉ cần trong tầm mắt nhìn thấy Diệp Lan, nó liền sẽ ngoan ngoãn, không hề khóc nháo. "Đặt cho em một cái tên nha." Diệp Lan chọc chọc khuôn mặt nhỏ, trong mắt đầy ý cười: "Em nghe lời như vậy, gọi là Nghe Một Chút được không?" Tống Du dựa vào sô pha, nghe tên như vậy cũng gật gật đầu: "Tên này được đó, so với chiêu tài thì dễ nghe hơn nhiều." Diệp Lan: "......" Cậu nghĩ đến tiểu long, ai đó tự đặt tên cho bản thân mà cũng có thể trùng tên với con chó nhà mình, cảm thấy nghe được cái tên này cũng tràn ngập 'vinh quang'. "Nghe Một Chút, sau này tên nhóc là Nghe Một Chút nha." Tiểu Thao Thiết ngây thơ mà "A", kéo ra giọng sữa mà gọi: "Ba ba!" Những lời khác thì không thể nói nhưng kêu ba ba thì rất quen thuộc. Giới thiệu [Ta Phát Hiện Ta Xuyên Nhầm Thư - Trương Vô Thanh] Văn án Minh Từ Dập xuyên sách. Những người khác xuyên thành nhân vật phản diện pháo hôi hoặc bạch nguyệt quang pháo hôi, riêng hắn thì khác. Hắn trực tiếp hóa thành một tiểu công tử không rõ thân phận, cũng không một xu dính túi. Vì thế, Minh Từ Dập dựa vào bản thân đã đọc qua cuốn sách và ghi nhớ cốt truyện để trở thành Quốc sư. Tuy nhiên, Minh Từ Dập nhanh chóng phát hiện ra có điều gì đó không đúng, bởi vì có người hắn không thể dự đoán chính xác ---- *** Hoàng đế: Chuyến đi này của đệ đệ trẫm có thuận lợi không? Minh Từ Dập: Ra khỏi thành liền gặp nguy hiểm. Sau đó, người kia thuận lợi tránh được ám tiễn tẩm độc. Minh Từ Dập:? *** Hoàng đế: Hiện giờ, đệ đệ của trẫm đang đi qua địa bàn của Trưởng công chúa. Liệu hắn có gặp nguy hiểm gì không? Minh Từ Dập: Không có gì nguy hiểm, nhưng có thể sẽ bị phế bỏ hai chân. Sau đó, người kia thuận lợi trốn thoát nhóm ám vệ giả trang thành thổ phỉ trên núi. Minh Từ Dập:? *** Hoàng đế: Hiện tại, đệ đệ của trẫm muốn hồi kinh, hắn có gặp nguy hiểm không? Minh Từ Dập:......Trên sách nói ngài ấy sẽ bị bệnh chết. Sau đó, người kia bình an đứng trước mặt Minh Từ Dập. Thân thể vẫn còn vô cùng khỏe mạnh. Minh Từ Dập:? Người kia: Nghe nói ngươi rất muốn ta chết? Minh Từ Dập: Ta không có, không phải tại ta. Một câu tóm tắt: Sau đó không cẩn thận nhặt được Vương gia làm lão công. Truyện được dịch bởi Team Đề Cử Đam Mỹ Hay, vui lòng không re-up. *** Diệp Lan bị gọi mãi thành quen, xoa nắn khuôn mặt nhỏ, pha cho nó bình sữa. Lăng Cảnh rất cẩn thận, chuẩn bị đầy đủ sữa bột và tã, những đồ vật cần dùng cho trẻ nhỏ cũng có ở đây. Cho Nghe Một Chút uống sữa no, dỗ nó ngủ xong, Diệp Lan nhìn Tống Du ừng ực mà uống sữa bò, hâm mộ nói: "Anh Du, sau này bạn đời của em cũng dịu dàng như anh Lăng Cảnh thì tốt quá." Tống Du buông ly sữa bò xuống, lau lau miệng, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Lan: "Diệp Diệp, em yên tâm, sau này bạn đời của em chắc chắn sẽ rất tốt, nếu không tốt, chúng ta liền vứt bỏ." Tống Du nói xong còn vỗ vỗ bờ vai Diệp Lan: "Bây giờ em còn nhỏ, học hành cho tốt trước đã, trưởng thành hơn chút hãy nói về chuyện tình cảm." Diệp Lan gật đầu thật mạnh, ngữ khí kiên định nói: "Em sẽ không yêu sớm." "Em phải học tập cho tốt để thi đại học." Yêu đương không quan trọng bằng việc học tập! Tống Du thấy Diệp Lan có tư tưởng này thì hết sức vui mừng. Vào đêm. Diệp Lan ôm Nghe Một Chút đi ngủ, cậu cài đặt vài cái báo thức, một giờ vang một lần. Nghe Một Chút quá nhỏ, tối nay chỉ có bản thân cậu trông nó, cậu sợ mình ngủ quá sâu, không kịp dậy pha sữa bột và thay tã cho nó. "Nghe Một Chút, ngủ ngon nha." Trước khi tắt đèn, Diệp Lan cúi đầu, thân thân cái trán của Nghe Một Chút, nhìn nó nhắm mắt ngủ thì cũng bò lên giường mà ngủ. Nghe Một Chút là một ấu tể rất ngoan, ban đêm đói bụng cũng chờ đến khi Diệp Lan tỉnh dậy mới mềm mềm kêu lên: "Ba ba, đói." Ngủ ngắt quãng cho đến hừng đông, bởi vì ngày mai còn có nhiều việc nên Diệp Lan ngủ rất say. Ngày kế. Tống Du và Mộc Hề lại ra ngoài nhặt tiểu yêu quái, Diệp Lan thì ở lại xưởng Ve Chai, hôm nay có một đơn bán ve chai rất lớn, Tống Du giao cho Diệp Lan phụ trách. Diệp Lan đã được làm mẫu một lần trước đó nên đã ghi nhớ nghiệp vụ trong đầu, làm không sai một chút nào. Sau đêm dạo chợ được vài ngày thì Lăng Cảnh đã sắp xếp ổn thỏa sạp hàng ở chợ đêm cho Diệp Lan. Diệp Lan vuốt ve chiếc xe đẩy nhỏ mới tinh, trong lòng thật ấm áp, cậu bày quán, Tống Du cũng đi theo. Rất nhanh sau đó. Mọi người trong chợ đêm đã quen thuộc với bọn họ. Đồ ăn vặt Diệp Lan làm rất thơm ngon, phần ăn đầu tiên sau khi bày hàng là của Tống Du. Tống Du ngồi ở trên ghế mang đến từ xưởng, hết sức vui vẻ ôm phần thức ăn mà thưởng thức. Người đi dạo chợ nhìn hắn ngồi ăn ngon lành, lại ngửi được mùi vị rất thơm, đều ghé lại mua một phần. Bán cả đêm, Diệp Lan vội vàng đến khuôn mặt đỏ bừng, mệt thì mệt, nhưng mà.... Có thật nhiều tiền nha! Dọn xong quán, về đến nhà, Diệp Lan rửa mặt sạch sẽ, ngồi xếp bằng ở trên giường. "Nghe Một Chút." Diệp Lan nhìn tiền chất đống trước mặt, ánh mắt như ẩn giấu một ngôi sao nhỏ: "Tôi có tiền rồi." Cậu đếm đếm tiền, cộng thêm tiền khách hàng trả bằng di động, đêm nay bán lời được hơn 900 đồng tiền. Cứ như vậy tính lên, đến khi kì nghỉ đông kết thúc, tiền của cậu sẽ càng nhiều hơn. Ban ngày dọn dẹp ve chai, nhặt tiểu yêu quái, buổi tối đẩy xe đẩy nhỏ đi bán đồ ăn vặt. Toàn bộ kì nghỉ đông, Diệp Lan đều vội đến chân không dính đất, tiểu long bị Long Dực xách về Long Cung đi học, cậu cũng chưa nhìn thấy lần nào. Nháy mắt đã tới đêm 30 tết. Lăng Cảnh đặt phòng trên tầng cao nhất của khách sạn xa hoa nhất ở trung tâm thành phố, dẫn Tống Du và Diệp Lan đi ăn cơm tất niên. "Đứng ở nơi này có thể nhìn được cảnh đêm của toàn bộ thành phố." Lăng Cảnh dẫn hai người vào phòng, đến trước cửa sổ sát đất, quan sát cảnh sắc ngoài cửa sổ. "Đẹp không?" Tay Diệp Lan chống trên cửa kính trong suốt, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy kinh ngạc. Ánh đèn của cả thành phố rơi vào trong mắt cậu, đẹp đến nhân tâm hốt hoảng. Cơm tất niên đều dùng nguyên liệu nấu ăn cao cấp nhất, được đầu bếp chuyên nghiệp tự mình xử lý. Diệp Lan và Tống Du ghé vào cửa sổ sát đất nhìn một hồi lâu mới bị gọi đi ăn cơm. Ăn đến bụng tròn xoe, Lăng Cảnh lại lần nữa làm khán giả độc quyền cho màn biểu diễn nhảy giảm cân của hai nắm nhỏ. Cũng thuận tay phát video quay được lên diễn đàn WeChat, nhóm WeChat này không có con người, chỉ toàn là những yêu quái Lăng Cảnh quen biết, quan hệ cũng rất tốt. Video được phát ra, làm cho đám yêu quái bên trong bị manh đến kêu gào lên, cũng có yêu quái suy đoán thân phận của Diệp Lan. Lăng Cảnh không trả lời, tắt di động rồi ôm hai nắm nhỏ đã nhảy giảm béo xong về nhà. Giao thừa. Diệp Lan không ngủ ngồi ở trên sô pha, xem Xuân Vãn*, đón giao thừa. * Một chương trình chiếu vào lúc giao thừa của TQ Nghe Một Chút mới vừa được đưa tới từ xưởng Ve Chai đang nằm ngủ say trong phòng ngủ. Diệp Lan nhìn chằm chằm màn hình TV, xem quên mình, Tống Du muốn cùng xem với Diệp Lan, nhưng chưa được bao lâu đã nghiêng đầu ngủ, còn nghe được tiếng khò khè nho nhỏ. Lăng Cảnh thấy vậy bèn ôm hắn về phòng ngủ. Đặt Tống Du lên giường, Lăng Cảnh lại ra ngoài lần nữa: "Diệp Diệp, tân niên vui vẻ." Lăng Cảnh đưa cho Diệp Lan hai cái bao lì xì: "Du Du tính nửa đêm sẽ đưa cho em, nhưng xem tình hình này, chắc là dậy không nổi rồi." Diệp Lan muốn từ chối, Lăng Cảnh lại xoa xoa đầu cậu, cười nói: "Ăn tết thì phải mừng tuổi cho con cháu trong nhà, cái này là tập tục, em còn nhỏ lắm, cũng phải được lì xì." Hốc mắt Diệp Lan nóng lên, nhận lấy bao lì xì, nói cảm ơn với Lăng Cảnh. Diệp Lan cảm thấy bản thân thật may mắn, tuy rằng bị vứt bỏ từ nhỏ nhưng lại gặp được rất nhiều người tốt. Thôn dân trong tối ngoài sáng chăm sóc cậu, Tống Du, Mộc Hề, Lăng Cảnh..., bọn họ đều tốt đến không nói nên lời. "Anh Lăng Cảnh." Diệp Lan hít hít mũi, trịnh trọng nói: "Sau khi em trưởng thành, nhất định sẽ đối xử tốt với anh và anh Du, cực kỳ tốt." "Ừ, anh chờ." Lăng Cảnh về phòng, Diệp Lan tiếp tục xem Xuân Vãn. Xem đến rạng sáng, cậu pha cho Nghe Một Chút bình sữa, nhìn nó uống xong, tiếp tục đến phòng khách đợi. Thời gian từng chút qua đi. Mí mắt Diệp Lan càng lúc càng nặng. "Phanh phanh phanh.. " Lúc Diệp Lan mơ màng sắp ngủ, cửa sổ bị ai đó vỗ thật mạnh, cậu bị động tĩnh này làm giật mình. "Diệp Diệp!" Ngoài cửa sổ, có thanh âm quen thuộc đang gọi cậu, Diệp Lan bật dậy, chạy vài bước đến trước cửa sổ. Dưới ánh trăng, tiểu long cõng tay nải đang lắc lắc cửa sổ bằng kính, Diệp Lan vội vàng mở cửa sổ. Mới vừa mở ra, tiểu long liền ôm lấy cậu: "Đừng nhúc nhích." Tiểu long chịu khổ đã lâu trong bí cảnh, ôm thật chặt Diệp Lan, thanh âm mang theo hưng phấn cùng mỏi mệt: "Hao hết bao nhiêu sức lực ta mới đến được đây, để ta ôm một chút." Diệp Lan nghe ra sự mỏi mệt trong giọng nói, đứng im như tượng, làm gối ôm hình người cho nó. Ôm một hồi lâu, tiểu long mới bình tĩnh được chút, lại ngẩng đầu cọ cọ khuôn mặt nhỏ mềm mại của Diệp Lan: "Diệp Diệp, ta chỉ có thể tưởng tượng hình ảnh của cậu trong đầu ta." Nhân gian một tháng, lại là nhiều năm mà tiểu long phải trải qua một mình trong bí cảnh, mỗi lần muốn nhìn Diệp Diệp chỉ có thể dùng cái gương kia. Diệp Lan bị nó cọ cọ mặt, cảm thấy hơi nhột rồi đột nhiên cười khanh khách lên, tiểu long treo trên người cậu, bảo cậu ôm: "Diệp Diệp, phòng của cậu ở đâu? Ta muốn đến đó." Diệp Lan nghe vậy, ôm nó trở về phòng. "Sao nó lại ngủ ở đây?" Nhìn thấy Nghe Một Chút, tâm tình đang tốt của tiểu long bị giảm đi nhiều. "Nghe Một Chút cứ dính lấy tôi, yêu quái bên xưởng Ve Chai không dỗ được nó nên chỉ có thể đưa nó qua đây." Diệp Lan giải thích xong lại nói thêm: "Nghe Một Chút nói còn chưa rõ đâu, nhóc cũng đừng tức giận với nó." Đến bây giờ Diệp Lan đã phát hiện ra một điều, đó là tiểu long không thích bên cạnh cậu có bất cứ ai ngoài nó và người lớn trong nhà. Tiểu long liếc liếc ấu tể kia, thấy nó ngủ mà còn mút bình sữa rỗng, sữa còn chưa dứt, đúng là không có uy hiếp gì nên sắc mặt mới tốt được chút: "Diệp Diệp, lại đây nhìn đi." Tiểu long gỡ tay nải trên lưng xuống, mở ra trước mặt Diệp Lan. Màu vàng óng ánh thiếu chút nữa chói mù mắt Diệp Lan. Diệp Lan: "......" cả người đều ngây dại: "Chiêu tài! Vàng này từ đâu ra đây??" Có phải tiểu long của cậu đi cướp bóc ở bên ngoài không?? Tiểu long 'hừ' một tiếng: " Đây chỉ là một phần, cõng nhiều thì quá nặng, bay không nổi, tạm thời ta chỉ lấy nhiêu đây." "Sau này ta sẽ mang về càng nhiều vàng hơn cho cậu." Diệp Lan một lần nữa gói lại tay nải, nghiêm mặt nhìn về phía tiểu long hỏi: "Nhóc nói cho tôi biết, vàng này từ đâu ra? Có phải nhóc đã làm chuyện xấu hay không?" Đáy mắt tiểu long xẹt qua một tia chột dạ, nhưng chỉ được vài giây. "Không có." Tiểu long giải thích: "Số vàng này ta đều lấy từ Long Cung, nơi đó là nhà ta." "Ta mang vàng trong nhà đi, cái này cũng là chuyện xấu sao?" "Đó là vàng của nhóc sao?" Diệp Lan sắc bén mà đặt câu hỏi. "Đúng vậy! Ta tìm rất lâu mới được đó!" Tiểu long đúng lý hợp tình mà trả lời, trưởng lão Long tộc nói, nó là thái tử duy nhất của Long Cung, nó sẽ kế thừa tất cả những gì có ở trong đó. Cho nên Long Cung là của nó, cái kho bí mật chất đầy vàng của cha nó trong phòng ngủ ở Long Cung dĩ nhiên cũng là của nó. ¯\_(ツ)_/¯ Thấy tiểu long trả lời chắc chắn như vậy, mặt Diệp Lan cũng thả lỏng ra: "Vậy....vậy được rồi." Diệp Lan nhớ rõ, Long tộc rất nhiệt tình đi tìm bảo tàng, tiểu long có lẽ đã tìm được bảo tàng bí mật nào đó: "Số vàng này đổi ra được rất nhiều tiền." Diệp Lan nhìn nhìn tay nải nhỏ, lại nhớ đến một cái khác trong nhà cậu: "Đúng rồi, số châu báu lúc trước nhóc đưa cho tôi, tôi giấu đi rồi." "Ừ, tất cả đều cho cậu." Bản tính của Long tộc là cất giấu tài bảo, có thể làm một con rồng áp chế bản tính, dâng lên tất cả tài bảo đang có thì.... Đến lúc này, Diệp Lan vẫn không biết, hành động này chứng tỏ điều gì, cậu nhìn tiểu long không có ý định cõng tay nải nhỏ đi, chỉ có thể tự cất giữ. Mà ở Long Cung. Long Dực mới vừa ra ngoài cùng Mộc Hề trở về, đang định giao ra vàng và các tài bảo trân quý, muốn tạo niềm vui bất ngờ cho Mộc Hề: "Bảo bối ngoan, lát nữa nhớ đừng mở mắt quá lớn, bởi vì bên trong đều là vàng, sẽ bị lóa mắt." Một phòng vàng nha. Mộc Hề kích động đến khuôn mặt đỏ bừng lên, nắm chặt nắm tay nhỏ: "Chút nữa em muốn chụp ảnh! Em đã nói với Du Du và Đường Đường sẽ cho hai người xem vàng." Long Dực mỉm cười thân thân Mộc Hề, nắm tay hắn dẫn vào bên trong: "Được, muốn chụp thế nào cũng được." "Chút nữa muốn chụp ảnh với vàng không? " "Muốn muốn!" Hai người vừa nói vừa đi vào kho vàng bí mật của Long Dực. Cửa bí mật được mở ra. Mộc Hề đã nhắm mắt từ trước, khẩn trương nắm chặt tay Long Dực, chờ mong mà hỏi: "Em có thể mở mắt được chưa?" Hắn muốn nhìn vàng, muốn chụp ảnh! Long Dực: "......" Long Dực nhìn kho vàng trống rỗng trước mặt, sắc mặt xanh mét, tức giận đến cực điểm. Mộc Hề không chờ được câu trả lời, nhíu mày mở mắt ra, hắn buông tay Long Dực ra, đi hai bước về phía trước, nghiêng nghiêng đầu, mê man hỏi: "Long Dực, vàng của anh đâu?" Gian phòng chất đầy vàng, chỉ nhìn thôi cũng có thể bị hoa mắt, chóng mặt đâu?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]