Tiếng gọi "ba ba" làm bừng tỉnh không chỉ Diệp Lan, mà còn có tiểu long mới bị rớt từ trên thân Long Dực xuống do chấn động.
Chân thân bị tạc cũng không thèm quan tâm mà theo cha đi tìm Diệp Lan, tiểu long đang muốn bay đến xem cậu có bị thương gì không thì đột nhiên nghe được tiếng gọi.
Đôi long đồng chợt co lại, không thể tin được mà nhìn ấu tể kia, lại nhìn sang Diệp Lan đang ôm ấu tể.
"Diệp Diệp?"
Tiểu long bị khiếp sợ đến nói năng run rẩy:
"Cậu sinh nhãi con lúc nào?!"
Diệp Diệp của nó rõ ràng chỉ là một bán yêu rất nhỏ!
"Tôi không có sinh nhãi con."
Gương mặt Diệp Lan phồng lên, phản bác:
"Đây là ấu tể tôi nhặt được."
Cậu nhìn tiểu long trước mắt, thanh tỉnh mà xác định mình không có bị hoa mắt.
Không phải hoa mắt, như vậy......
Như vậy cắn cổ cậu tối qua chính là tiểu long hư đốn này.
Diệp Lan nghĩ mà căm giận, không xuất hiện cả một học kỳ, sau khi xuất hiện thì chuyện đầu tiên là cắn cổ cậu, cắn xong rồi chạy, làm hại cậu cho rằng mình đang mơ.
Từng việc từng việc thêm lên làm ánh mắt Diệp Lan nhìn tiểu long ngày càng hung hăng.
Tiểu long: "???"
Ánh mắt tiểu long cũng sắc bén lên, chăm chú nhìn Diệp Lan, cảm thấy có chút không đúng.
Người đuối lý rõ ràng là Diệp Diệp không tuân thủ ước định, vì sao nó lại bị trừng mắt chứ, mà bản thân nó cũng có xúc động muốn nhận sai??
"Bảo bối ngoan, còn đau chỗ nào không?"
Long Dực đã trị liệu xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhai-con-tieu-long-lai-an-va-ta/547319/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.