Kỳ Đồ ở trong một mảnh hắc ám, dùng ngữ khí bất đắc dĩ nói --
"Đại ca, tôi ăn chính là vitamin, không phải thuốc ngủ."
"..."
Khúc Kinh Sơn sửng sốt, "Thật vậy chăng?"
Nói xong hắn ý thức được mình bị lòi đuôi, cả người nháy mắt cứng đờ, sau đó cuống quít buông ra đối phương.
Kỳ Đồ duỗi tay mở đèn.
Trên giường quả thực hỏng bét, gương mặt anh nóng lên, tóc cũng bị vò rối loạn, mệt đến ngồi thở dốc.
Anh bưng lên cái ly uống lên chút nước.
Khúc Kinh Sơn khởi động thân mình, ngồi quỳ ở trên giường, dùng chăn vây quanh phần eo dưới, ngồi trên giường khom lưng thật sâu, hô một tiếng: "Thực xin lỗi!"
Từ mặt đến ngực của hắn hồng một mảnh, xấu hổ đến muốn chết.
Nhìn đến hình dáng 囧 này của hắn, Kỳ Đồ nhịn không được cười ra tiếng tới: "Cậu cho rằng tôi muốn uông thuốc ngủ sao?"
Khúc Kinh Sơn cúi đầu, căn bản không dám nhìn anh.
"Cậu như thế nào như vậy.." Kỳ Đồ tưởng nói "Ngốc" tới, nhưng ngẫm lại người ta một mảnh hảo tâm, vạn vạn không thể đả kích tâm linh yếu đuối của hắn, vì thế lời nói đến bên miệng thay đổi cái thành "Đáng yêu."
Anh duỗi tay sờ sờ cái đầu đang cúi thấp của đối phương, trong giọng nói mang theo ý cười không nhịn được: "Cậu như thế nào đáng yêu như vậy. Tôi là người vì những con người và sự tình tồi tệ kia mà luẩn quẩn trong lòng sao? Liền tính tôi thật sự luẩn quẩn trong lòng, cũng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhai-con-khong-chuan-xuat-quy/2648194/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.