Chương trước
Chương sau
“…”

Nhóc rồng con dại ra.

Sao bé có thể nấu cơm, ngay cả ngày hôm qua cũng mới học ăn cơm. Thấy con gái trầm mặc, Trác Vãn Chu biết bé đang dao động.

“Còn nữa, bảo bối, ca ca không chỉ phải ăn cơm, còn phải học tập và sinh hoạt, hơn nữa con xem, hôm qua ca ca bị ốm, Miên Miên có năng lực chăm sóc ca ca không?”

“…”

- ----- không có năng lực.

Nhóc rồng con vẫn là một đứa nhóc, lại còn là một đứa nhóc loài người, hôm qua nếu không có mẹ thì bé không biết làm thế nào để chăm sóc công chúa nhỏ bị bệnh.

Miên Miên càng nghe càng cảm thấy mẹ nói có lý, nhưng càng cảm thấy có lý thì bé càng khổ sở.

Bé bây giờ chỉ là một nhóc con loài người, không thể phun lửa, không thể bay, còn không có nhiều vàng, đá quý, phỉ thúy, căn bản không thể nuôi nổi công chúa nhỏ xinh đẹp.

Nhóc rồng con từ trước tới nay luôn vô ưu vô lự, nghĩ gì thì làm đó, lần đầu tiên cảm nhận được áp lực của hiện thực.

Hai má bé phồng lên như quả bóng cao su bị rò khí. Nhưng khi nghĩ đến bản thân không thể gặp lại công chúa nhỏ mà không kìm được nước mắt.

Trác Vãn Chu chỉ có thể ôm con vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành. Cô nhìn quanh phòng thì phát hiện trong phòng có rất nhiều đồ chơi yêu thích của trẻ em.

Có gấu bông siêu lớn, búp bê bản giới hạn, đủ váy công chúa, đũa thần, còn có một lâu đài lego lớn.

Giang Hoài Sinh cho rằng bây giờ bé thích thú bông rồng …

- ----- đây đúng là phương pháp dỗ con thông thường của chồng cũ.

[ Miên Miên muốn cái gì thì cha sẽ mua. ]

Xem ra khi dỗ con, Giang Hoài Sinh đã nói với con gái nhiều nhất là câu này. Vốn dĩ ban đầu thì có hiệu quả, nhưng càng về sau thì càng không.

Nếu đồ chơi có thể làm bạn đồng hành với trẻ nhỏ thì cần cha mẹ để làm gì?

Phương pháp giáo dục con cái của chồng cũ có vấn đề rất lớn và tất nhiên người làm mẹ như cô cũng không đủ năng lực.

Trác Vãn Chu cảm thấy áy náy với đứa nhỏ nhưng ước mơ của cô là trở thành một diễn viên xuất sắc và tạo ra một nhân vật đi sâu vào lòng người.

Cô không thích danh hiệu của mình chỉ là mẹ Miên Miên hay là minh tinh xinh đẹp kết hôn với Giang Hoài Sinh.

Trác Vãn Chu muốn có sự nghiệp riêng.

Nhưng hiện tại, cả sự nghiệp và gia đình của cô đều xáo trộn.

“Cốc cốc.”

Bác sĩ gõ cửa đi vào, chủ yếu là để nói cho phụ huynh đứa nhỏ về kết quả kiểm tra hôm qua.

“Đứa nhỏ rất khỏe mạnh, không có di chứng đuối nước, chỉ là vết thương sau gáy sẽ mất một thời gian để hồi phục.”

Hầu hết những người bị đuối nước đều bị nhiễm trùng phổi, nhưng sau khi Giang Miên Miên được giải cứu thì tốc độ phục hồi của các chức năng cơ thể nhanh chưa từng thấy.

Kết quả khám sức khỏe tốt nằm ngoài dự đoán của bác sĩ, nhưng máy móc vẫn chạy bình thường nên kết quả cũng không có vấn đề gì. Ngoại trừ vết thương sau gáy thì không còn vấn đề gì khác.

Nếu như vậy thì Trác Vãn Chu làm thủ tục xuất viện rồi đưa con gái về nhà. Dù sao trong bệnh viện có quá nhiều người, cô cũng dễ bị người khác chụp được.

Sau khi xuất viện thì Trác Vãn Chu nhắn tin cho chồng cũ, nhưng vừa ấn vào liền phát hiện tin nhắn có một tấm ảnh hơi mờ.

Miên Miên hôn anh.

Trác Vãn Chu cảm thấy hụt hẫng. Phải biết rằng trước khi ly hôn, người con gái thích nhất là mình.

Cô im lặng một lúc rồi soạn tin nhắn.

[ Tôi đã đưa con gái đi, anh cứ bận việc của anh, tôi sẽ dẫn bé đi một thời gian. ]

- ----- là thông báo chứ không phải thương lượng.

Bên kia lập tức đáp lại.

[ Ở đâu? ]

“…”

Trác Vãn Chu liếc mắt vài cái nhưng không có trả lời. Cô muốn ở một mình với con gái mấy ngày, nếu Giang Hoài Sinh cũng tới, đến lúc đó hai người họ cãi nhau sẽ khiến đứa nhỏ tổn thương.

Tối qua có người đã tung tin đồn cô ly hôn vì ngoại tình, ly hôn là thật, ngoại tình là giả, nhưng thật giả lẫn lộn khiến nhiều người tin vào điều đó.

Đoàn phim cũng tạm thời ngừng quay vì việc này, người quản lý cho cô thư thả mấy ngày. Trác Vãn Chu cuối cùng cũng không có trả lời mà tắt máy, hít một hơi thật sâu rồi bế con gái lên.

Cũng được, mấy ngày nay chỉ cần ở nhà cũng có thể xoa dịu mối quan hệ với Miên Miên.

Buổi tối, nhóc rồng con đang xem phim hoạt hình ở nhà mới.

Bé đã ủ rũ suốt cả chiều, bây giờ mới vui lên một chút. Dù sao cũng đã để lại dấu ấn cho công chúa nhỏ, sau này cũng không sợ là không tìm thấy.

Việc cấp bách nhất lúc này là Miên Miên phải tích góp thật nhiều vàng và đá quý để sau này cướp công chúa nhỏ về thì mới có thể nuôi nổi. Nhưng mà bây giờ bé không phải rồng nên không thể bay khắp thế giới tìm mỏ vàng.

Phải tìm cách khác.

Với thái độ ham học hỏi, tìm tòi, tiểu gia hỏa mặc bộ đồ ngủ khủng long mẹ mua cho, nằm trên sofa, cầm một chiếc xúc xích, vừa xem TV vừa ăn.

Mặc dù trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ về cách tìm vàng. Những nghĩ gì thì nghĩ… Nhóc rồng con không thể không tách khỏi mạch suy nghĩ của mình.

[ Ngao! Thịt này ngon quá!!! ]

Nhìn từ góc độ của Trác Vãn Chu thì hai má bé phồng lên giống như Shin - cậu bé bút chì, dễ thương đến bùng nổ.

Bây giờ con gái không những không kháng cự về nhà với cô, cũng không ồn ào mà ngoan ngoãn ở phòng khách xem TV. Nếu cảnh này đặt ở mấy ngày trước thì đúng là chuyện chỉ xảy ra trong mơ.

Trác Vãn Chu kích động đến mức muốn khóc, thậm chí không thèm đếm xỉa đến tin bôi đen bay khắp mạng.

Ding Dong!

Chuông cửa vang lên.

Trác Vãn Chu hoàn hồn, theo bản năng lau nước mắt, nghĩ rằng cơm hộp mình gọi đã đến. Đúng vậy, tuy đã làm mẹ hơn 4 năm nhưng tài nấu nướng của cô vẫn như cũ, một lời khó nói.

“Xin chào, hiện tại tôi đang bận, cứ để ngoài cửa là được.”

Thường thì lúc gọi cơm, Trác Vãn Chu đều sẽ đợi người giao đồ rời đi rồi mới lấy.

Quả nhiên, bên ngoài không có động tĩnh, cô nghĩ đối phương đã đi xa rồi mới miễn cưỡng rời tầm mắt từ con gái đi rồi xoay người đi về hướng cửa. Cô vội muốn ăn cơm với con gái nên không có nhìn mắt mèo giống như trước.

Chỉ là vừa mở cửa, Trác Vãn Chu liền thấy gương mặt đẹp trai quen thuộc, hung dữ giống như con mèo lớn bị cướp mất đồ ăn.

Phanh!

Trác Vãn Chu trong tiềm thức muốn đóng cửa lại thì có một bàn tay đập vào cửa, một bóng đen cao lớn quen thuộc từ trên cao đè xuống.

Đối phương rất thông minh, sợ đột nhiên cô đóng cửa mà nháy mắt nhét một chân dài vào, một tay khác cũng giữ chặt cửa.

Trong nháy mắt đã chen được nửa người.

[ Hừ! ]

Trái tim Trác Vãn Chu lệch một nhịp, không chút nghĩ ngợi mà lên gối vào ngã ba đối phương.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, đối phương giống như đã dự đoán trước mà móc lấy đầu gối cô, rồi kéo eo cô áp vào cửa.

“Tôi nói này, Trác Vãn Chu, Miên Miên đã 4 tuổi rồi, em có thể thay đổi chiêu mới mẻ hơn không?”

Người đàn ông cười nhạt, giọng nói từ tính quen thuộc và giọng điệu trào phúng gần như ngay lập tức xác định được danh tính của người tới.

Anh cong lưng, người cao 1m88, tây trang đen quen thuộc, khi nghiêng người lại như con mãnh thú che trời.

Dùng con ngươi nặng nề nhìn chằm chằm cô, mắt phượng lãnh đạm vì thức đêm mà đục ngầu lộ ra vài phần hung dữ.

“Con gái của tôi đâu?”

Trác Vãn Chu vô thức ngả người ra sau, tư thế quẫn bách khiến cô cảm thấy xấu hổ, cô chặn cửa, nghiến răng nghiến lợi nói,

“Giang Hoài Sinh, cút đi, nếu không tôi sẽ kiện anh tội đột nhập vào nhà dân!”

“Đột nhập nhà dân gì chứ, nhà này là tôi mua!”

Trác Vãn Chu: “…”

A, hình như là vậy.

Lăn lê bò lết ở giới giải trí nhiều năm, rốt cuộc lúc có tiền Trác Vãn Chu liền mua nhà và vàng. Mua rất nhiều tài sản kiểu này sẽ khiến cô cảm thấy an toàn.

Khi đó Giang Hoài Sinh đang theo đuổi cô, biết được điều này liền tặng nhà và thỏi vàng.

Người khác theo đuổi con gái thì tặng son môi, mỹ phẩm cao cấp, túi hàng hiệu, nước hoa, xe sang, đủ kiểu lãng mạn.

Nhưng Giang Hoài Sinh rất thô tục, hoặc là tặng cho cô một đống nhà hoặc là đưa một rương vàng, tục đến không giống người thường.

Người ta hẹn hò bên bãi biển với bữa tối dưới ánh nến.

Giang Hoài Sinh đưa cô đi hẹn hò mà bao cả rạp chiếu phim, cùng nhau xem “Thượng Cam Lĩnh”, tóm lại là không có chút tế bào lãng mạn nào cả.

Nhưng không còn cách nào, năm đó Trác Vãn Chu thích như vậy. Cô cho rằng người đàn ông tặng nhà tặng vàng, còn thích xem phim tài liệu tuy rằng ấu trĩ nhưng đáng tin.

Dù không nói rõ nhưng khi hai người ở bên nhau cũng không có tâm địa xấu xa. Chưa kể, lúc kết hôn với cô, Giang Hoài Sinh trực tiếp đoạn tuyệt với gia đình.

Giang gia đã kinh doanh vàng bạc đá quý từ bao đời nay, không ngoa khi nói rằng gia tộc lớn, tài sản đạt tới trăm tỷ. Giang Hoài Sinh là thế hệ độc đinh của Giang gia, lão gia tử đương nhiên sẽ không cho anh kết hôn với một nữ minh tinh giới giải trí.

Nhưng năm đó, Giang Hoài Sinh bị lão gia tử đánh gãy chân phải bó bột vẫn chống nạng đến cầu hôn cô, thậm chí khi cầu hôn, người đàn ông kia cũng là cái dáng vẻ khó nói.

“Sau này Giang Hoài Sinh anh có cái gì thì em sẽ có cái đó, em gả hay không?”

Lời thề ước này không lãng mạn chút nào nhưng Trác Vãn Chu khi đó vẫn khóc lóc rồi đồng ý.

Cô nghĩ, người đàn ông chống nạng cũng phải tới cầu hôn cô cho dù chanh chua một chút cũng sẽ không sao.

Rốt cuộc thì trong sinh hoạt, có cặp vợ chồng nào là không cãi vã chứ.

Chỉ là cuối cùng họ vẫn dẫn tới ly hôn.

Lúc kết hôn thì oanh liệt, chiêu cáo thiên hạ bao nhiêu thì bây giờ ly hôn còn phải cẩn thận giấu giếm, ai cũng không chịu nói ra.

Lúc này, huyên náo ở cửa nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhóc rồng con.

Miên Miên nghiêng đầu, đứng dậy cầm xúc xích lon ton chạy tới cửa, sau đó thấy -----

Người mẹ thích khóc bị cha già đáng ghét kẹp ở cửa, bọn họ đang giằng co tranh cãi gì đó, rõ ràng là Trác Vãn Chu hoàn toàn bị áp chế vì hình thể và sức mạnh.

[ … Ngao? ]

Miên Miên cau mày.

Người đàn ông này sao lại có thể bắt nạt vợ chứ!

Trong Long tộc, rồng cái đặc biệt quý hiếm, địa vị cao, rồng đực đánh vợ sẽ bị cả tộc khinh bỉ mà đánh chết!

Vì thế, nhóc rồng con nâng niu đặt xúc xích chưa ăn xong sang một bên, bé nhìn móng vuốt trắng nõn mềm mại hiện tại của mình, thoạt nhìn đã thấy không hợp để đánh nhau.

Cơn đau dữ dội do kim tiêm đã khiến nhóc rồng con sợ hãi. Vì thế lần đầu tiên bé có ý tưởng tìm một loại vũ khí.

Miên Miên nhìn xung quanh một vòng và sau đó tìm thấy một cây chổi.

Vốn dĩ bé còn muốn vào bếp lấy dao tới, nhưng Trác Vãn Chu lại treo nó quá cao nên nhóc rồng con phải lùi vài ngàn bước lấy cây chổi.

Rồi sau đó ------

“Ngao!!!”

Bé hét lớn một tiếng, dùng cây chổi như ngọn giáo, nhắm vào người cha ruột trên mặt sinh học mà hướng tới.

Vốn dĩ nghe thấy âm thanh của con gái, tổng tài ba ba còn lộ ra vẻ vui mừng, nhưng khi vừa quay đầu lại ------

Liền thấy tiểu gia hỏa cầm chổi chĩa vào chỗ dưới rốn ba tấc khí phách hiên ngang lao tới.

Ý nghĩ giết cha rõ như ban ngày!

Giang Hoài Sinh: “…”

Trác Vãn Chu, không hổ nhóc con này là do em sinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.