“Thật xin lỗi…”
Bé cố gắng kìm lại tiếng thút thít nức nở mà khoa tay múa chân với cậu.
“Công chúa nhỏ, anh… anh đừng giận, em… em sẽ lấy về cho anh.”
Có lẽ là vì quá kích động nên bé nói vấp, giọng nói non nớt của đứa trẻ hỗn loạn, quả thực khiến người ta mềm lòng.
Bé gái ngoan ngoãn xin lỗi, cho dù ai nhìn thấy cũng không khỏi mềm lòng. Nhưng ánh mắt Thẩm Mậu vẫn âm u như cũ, hoàn toàn không bị đả động.
Miên Miên cẩn thận nhìn cậu, công chúa nhỏ nhìn thật xinh đẹp nhưng sao lại hung dữ như vậy, còn đáng sợ hơn cự long giận dữ trong tộc. Bé cực kỳ chột dạ, vắt hết óc suy nghĩ rồi mới thử mở miệng,
“Cái đó… nếu không em đưa của em cho anh…”
Nói xong, bé cởi chiếc mũ vàng đặt xuống tay, sau đó giơ cao lên đưa cho cậu.
“Đây… cho anh.”
Thẩm Mậu: “…”
Dường như nhìn thấy gì đó mà đột nhiên thiếu niên ngơ ngẩn.
Sau khi Giang Miên Miên gỡ mũ xuống, Thẩm Mậu mới để ý đến mái tóc mềm mại ban đầu của đứa nhỏ đã bị cắt mất, phía sau gáy vẫn còn quấn băng gạc, trông có vẻ bị thương không nhẹ.
Thẩm Mậu nhớ tới ngày đó, cậu vớt người từ biển lên.
[ Cũng đúng thôi, dù sao cũng chảy nhiều máu như vậy mà. ]
Đối với Miên Miên mới 4 tuổi mà nói, công chúa nhỏ của bé quá cao. Vì thế, bé phải cố kiễng chân lên, đưa mũ nhỏ màu vàng về phía trước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhai-con-ac-long-quyet-dinh-di-cuop-cong-chua/3491451/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.