Nói xong, bà ta cúp điện thoại trực tiếp. Niệm Ninh nhìn vào màn hình đen, hai bàn tay nắm chặt, đầu ngón tay trong lòng bàn tay và cô không thể cảm nhận được cơn đau.
Nếu không phải vì bà, thì cô sẽ không bao giờ liên quan đến Niệm Gia nữa.
Một ngày nào đó, cô sẽ rời đi cùng bà nội, và khiến những con người ích kỷ đó phải trả giá! Niệm Ninh kìm nén sự phấn nộ trong lòng như thể không có gì xảy ra .Chỉ có điều, cô nhìn lại căn phòng của Nhạc Cận Ninh, trái tim cô có chút hỗn loạn.
Bây giờ cô chỉ có thể yêu cầu với Nhạc Cận Ninh, hy vọng rằng anh ta hiểu ở trong Nhạc gia cô có địa vị trên anh ta vì tôn trọng mà sẽ ra tay giúp đỡ.
Nếu không, cuối cùng người phải chịu khổ chính là bà của cô.
Niệm Ninh chùng vai xuống, bước chân bước nặng nề, quay lại phòng của Nhạc Cận Ninh và nhìn anh ta khẩn cầu: “Nhạc Cận Ninh, anh sẽ đưa tôi đến gặp ba anh chứ? Tôi … tôi bắt buộc.
phải trở về nhà cùng ông ấy vào ngày mai.
Nhạc Cận Ninh nhìn đôi mắt đỏ của cô, khẽ cau mày. Vài phút trước cô ấy còn tràn đầy năng lượng còn bây giờ cả người giống như quả cà tím phủ sương, ánh mắt buồn bã.
Nhạc Cận Ninh nhìn vẻ ngoài đáng thương của Niệm Ninh, anh ta không còn tức giận nữa. Lúc này, Niệm Ninh rất đau khổ. Anh lạnh lùng nói: “Cô trở về phòng nghỉ ngơi trước.
Tôi sẽ giải quyết nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2706469/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.