Giọng nói lãnh đạm của Nhạc Cận Ninh vang lên bên tai cô. 
Niệm Ninh nhìn chăm chú vào gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Nhạc Cận Ninh. Cô rõ ràng cảm nhận được khí lạnh đè nén tỏa ra từ người anh, âm thầm nói ra tâm trạng lúc này của anh. Anh giận rồi? Lễ nào là bởi vì Nhạc Cận Ninh tin tưởng lời nói của Niệm Tâm Như? 
Nhạc Cận Ninh nhìn cô hồi lâu không nói chuyện, không thể không nghĩ đến lời nói vừa nấy của Niệm Tâm Như, sắc mặt càng ngày càng sắc lạnh, “Sao vậy? Không nỡ sao?” 
“Hả?” Niệm Ninh không hiểu chớp chớp mắt. 
Phải mất một lúc cô mới phản ứng kịp, cái không nỡ mà anh nói có nghĩa là gì, trong lòng không nhịn được có chút kỳ lạ, cô hỏi lại, “Vì sao tôi phải không nỡ chứ?” 
Nhạc Cận Ninh nhìn đôi mắt sáng, trong suốt của Niệm Ninh, liếc nhìn là có thể nhận ra sư nghĩ tận đáy lòng cô, xem bộ dạng thì cô thật sự không có luyến tiếc, sắc mặt anh lúc này mới hòa hoãn một chút. 
“Nếu đã không có luyến tiếc, vậy em muốn xử lý bọn họ thế nào?” Anh kiên nhân lặp lại một lần nữa. 
Niệm Ninh nhìn Niệm Tâm Như đang bất động không thể nói chuyện được, không vui không buồn nói, “Tùy anh đi.” 
Ánh mắt Nhạc Cận Ninh chưa từng nhìn qua Niệm Tâm Như, quay sang ra lệnh cho vệ sĩ, “Nếu cô ta đã thích bỏ thuốc người khác như vậy, vậy thì lôi xuống bỏ chút thuốc, rồi tìm hai người đàn ông hầu hạ cô ta.” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2706335/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.