Tất cả cuộc nói chuyện của mọi người, anh ta căn bản không nghe rõ, nếu không vẻ mặt của anh ta sẽ không thể bình tĩnh như vậy được. Niệm Ninh thấy hai người bị lôi đi như chiếc giẻ rách, khi đang thất thần, ngay lúc này…Cô cảm thấy eo sít chặt lại, ngay lập tức rơi vào vòng tay rộng rãi mà ấm áp. 
Nhạc Cận Ninh ôm chặt người phụ nữ nhỏ bé trong vòng tay, hôn lên tai cô, hỏi, “Em tha thứ cho tôi chưa?” 
Niệm Ninh bị dọa giật mình, cô lập tức đẩy Nhạc Cận Ninh ra, vô thức nói, “Anh đừng có động tay động chân với tôi, tôi là…..” mẹ kế của anh. 
Lời con chưa nói hết, cô đã không thể nói tiếp nữa rồi. Bởi vì cô rất nhanh đã ý thức được, cô đã không phải mẹ kế của Nhạc Cận Ninh nữa, mà là vợ anhI : “Em là gì của tôi? Hửm?” Nhạc Cận Ninh vòng tay ôm cả người cô, ánh mắt nguy hiểm nhìn Niệm Ninh. 
Nếu như, cô còn dám nói cô là mẹ kế của anh, vậy thì anh sẽ cải chính cô ngay tại chỗ, để cô nhận ra rõ thân phận của mình là gì. 
Niệm Ninh có thể nhìn ra Nhạc Cận Ninh lúc này rất nguy hiểm, cô nhanh chóng thức thời, “Là vợ của anh đó.” 
Nhạc Cận Ninh rất hài lòng với câu trả lời của Niệm Ninh. Cô cuối cùng cũng hiểu rõ danh phận của mình rồi, sau này có lẽ anh không cần ăn chay nữa, mà có thể ăn thịt được rồi. 
“Bây giờ có em lẽ đã tha thứ cho tôi rồi phải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2706333/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.