Anh lại càng muốn trêu chọc cô ác liệt hơn, một tay vươn vào trong chăn, vừa hay chạm vào phần bụng nhỏ của cô đang lộ ra ngoài. Anh vốn chỉ muốn trừng phạt Niệm Ninh một chút.
Nhưng khi bàn tay cảm nhận được làn da mịn màng của cô, nghĩ tới đêm ở khách sạn ngày ấy, bọn họ…
Nghĩ tới điều này, ánh mắt của Nhạc Cận Ninh càng ngày càng sâu thảm hơn, giọng nói hơi khàn khàn trầm thấp nói tiếp, “ Nếu như em còn không tỉnh, tôi thật sự sẽ ra tay đó!”
Niệm Ninh bị làm quấy nhiễu đến phiền muội, lại mở mắt ra, cả người đều toát ra khí lạnh khuôn mặt nhỏ nhắn cau thành một nắm, hét lên đầy giận dữ, “Anh rốt cuộc muốn làm gì vậy? Tôi chỉ muốn ngủ mà thôi, giấc ngủ của tôi làm phiền đến anh sao?”
Càng nói càng ủy khuất, cô chỉ là muốn ngủ thôi mà, sao lại khó như vậy sao? Nhạc Cận Ninh thấy biểu cảm uất ức buồn bực của Niệm Ninh, cảm thấy đáng yêu vô cùng. Anh không nhịn được bật cười ra tiếng, xoay người đè cô xuống rồi hôn lên đôi môi đỏ hồng dễ thương ấy.
Anh ôm lấy má Niệm Ninh, xoa xoa nhẹ, “Ngoan, mau dậy đi, tôi dẫn em đến một nơi.”
Mặc dù anh thật sự rất muốn xử lý; người phụ nữ này ngay tại chỗ, bù đắp cho đêm tân hôn của bọn họ. Nhưng mà, hai người tiếp theo đây còn có việc quan trọng hơn phải làm, vì vậy cứ ghi vào sổ nợ trước, sau này anh sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2706329/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.