Hơn nữa.. nếu không phải bọn họ đồng ý, sợ là ngay cả bà nội tôi cũng không thể được thăm.” 
Nhạc Cận Ninh thấy sự mất mát trong mắt cô, không nhịn được có chút đau lòng, “Chuyện này tôi sẽ xử lý tốt, em không cần lo lắng.” 
Anh đưa cô tới đây, chính là để xử lý chuyện này. Nghe vậy, trong lòng Niệm Ninh lại nhen nhóm tia hi vọng nhỏ nhoi. Nếu như bà nội thật sự có thể rời khỏi viện điều dưỡng, rồi sống cùng với cô, nhất định sẽ có tác dụng rất lớn đối với sự hồi phục bệnh tình của bà nội. 
Khi bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, đúng lúc đi đến cửa văn phòng của viện trưởng, viện trưởng đã chờ đợi bọn họ rất lâu. 
Khi viện trưởng nhìn thấy Nhạc Cận Ninh, vội vàng chạy ra đón, mỉm cười vui vẻ chào, “Cậu Nhạc, tôi đợi anh đã lâu rồi.” 
Nhạc Cận Ninh gật đầu nhẹ, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề, “Mọi chuyện xử lý thế nào rồi?” 
“Việc Cậu Nhạc căn dặn đã được dàn xếp vô cùng ổn thỏa rồi. Chỉ là… chỉ là yêu cầu thay đổi người giám hộ này, sợ là có chút không thích hợp, ít nhất cũng phải có sự đồng ý của người nhà họ Niệm. Nếu không…” Viện trưởng ngập ngừng nói, bản thân ông biết mình không thể đắc tội với Nhạc Cận Ninh. 
Nhưng cũng lại sợ nhà họ Niệm chạy tới làm loạn. 
Niệm Ninh ngồi bên cạnh hoàn toàn như rơi vào sương mù, căn bản không biết trong đầu Nhạc Cận Ninh đang nghĩ gì. Cô mấy lần đều muốn mở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2706326/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.