Tâm mắt Tần Tuyết Tùng dừng ở mu bàn tay gầy gò của Tô Mạt, ánh mắt có chút đau lòng: “Cô ấy hiện tại thế nào?”
“Tốt hơn rồi, nhưng vân không tỉnh lại” Giọng nói của Nhạc Cận Ninh hơi trâm xuống, tình huống mấy năm nay của Tô Mạt vẫn không có chuyển biến gì tốt đẹp, là tảng đá đè nặng trong lòng anh.
Tần Tuyết Tùng nghe vậy cười khổ một tiếng, giọng nói trầm thấp: “Bây giờ cô ấy như vậy, không biết là muốn ngủ tới lúc nào.”
Nhạc Cận Ninh khẽ mím miệng, mắt nheo lại: “Cho dù là bao lâu tôi cũng nhất định sẽ toàn tâm tìm những nguồn lực tốt nhất để chữa khỏi cô ấy.”
Tần Tuyết tùng thở ra, quay đầu nhìn về phía Tô Mạt, cười như có như không nói: “Mình nghe nói cậu kết hôn, mình vân lo rằng cậu sẽ không quan tâm cô ấy nữa. Cậu bây giờ là niềm hi vọng duy nhất của cô ấy, nếu như cả cậu cũng bỏ mặt thì có lẽ cả đời này cô ấy cũng không tỉnh lại được.”
Nói tới đây, tâm trạng Tần Tuyết ˆ Tùng đặc biệt trâm trọng.
“Sẽ không!!!“ Nhạc Cận Ninh chắc chắn nói, “Mạng của mình là do cô ấy cứu, nếu không có cô ấy thì mình đã chết trong tai nạn xe ba năm trước. Cho nên, mình nhất định sẽ chăm sóc cô ấy, nếu cô ấy không tỉnh, mình sẽ chăm sóc cô ấy cả đời.”
Tần Tuyết Tùng nghe vậy, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Anh dùng sức võ vai Nhạc Cận Ninh, ánh mắt hiện lên tâm tình phức tạp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2706310/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.