Nếu Niệm Ninh trực tiếp đồng ý, thì cô mới phải lo lắng cô thực sự đang chơi trò gì hay sao. Khi nấy nghe điện thoại, cô dường như nghe thấy giọng nói kìm nén hơi nghẹn ngào của Niệm Ninh, Niệm Tâm Như cảm thấy cô đã giành phần thắng về mình. 
Nghe những gì Niệm Tâm Như nói, cha Niệm mẹ Niệm mới cảm thấy có chút đúng, nhìn nhau mỉm cười. Nhớ lại những gì đã xảy ra lần trước, Niệm Tâm Như siết chặt nắm tay của cô, sớm muộn gì cô cũng sẽ phá nát con chó nhỏ Niệm Ninh đó, Nhạc Cận Ninh cũng sẽ sớm cúi đầu xuống dưới váy của cô mà thôi. 
Trân Mãn trước kia cũng thích Niệm Ninh như vậy, nhưng cuối cùng anh vẫn bị cô cướp mất? 
Ngày hôm sau Niệm Ninh sợ rằng sẽ có cảm giác buồn chán, Nhạc Cận Ninh cảm thấy cô không thoải mái, muốn đưa cô đến bác sĩ, vì vậy cô buộc mình phải rời khỏi giường. 
Tuy nhiên, khi cô bước đến phòng ăn, nhìn vào bữa sáng trên bàn, cô đột nhiên cảm thấy không có khẩu vị gì. Cô không dám động vào bữa sáng, sợ rằng mình sẽ lại buồn nôn. 
“Tại sao em không ăn? Hay em muốn ăn thứ gì khác? Anh sẽ yêu cầu nhà bếp làm một thứ gì đó cho em nhé?” Nhạc Cận Ninh nhìn sắc mặt của Niệm Ninh, dường như không được tốt cho lắm, có chút lo lắng hỏi cô. 
“Không sao, em không đói.” Để tránh sự nghỉ ngờ trong lòng Nhạc Cận Ninh, Niệm Ninh miễn cưỡng ăn vài ngụm cháo trắng, nhưng từng ngụm từng ngụm thực 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2706266/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.