“Vậy thì đừng đi nữa” Nhạc Cận Ninh suy nghĩ một lúc, hai tay nhẹ nhàng nắm hai má của Niệm Ninh và nói rất nghiêm túc: “Cho dù em muốn rời đi, anh cũng sẽ không để em đi.” 
Nghe thấy giọng nói hơi ngang ngược của anh, Niệm Ninh bỗng nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng. Nhìn thấy gò má của Nhạc Cận Ninh đang dần dần đến gần, cô không né tránh, để mặc cho môi Nhạc Cận Ninh áp xuống. Nhiệt độ xung quanh hai người không ngừng tăng lên. Không biết qua bao lâu, hai người họ mới tách ra. 
“Nhạc Cận Ninh, đây là sinh nhật hạnh phúc nhất trong cuộc đời em.” Niệm Ninh nhịn không được nói với Nhạc Cận Ninh. 
“Sau này, sinh nhật môi năm của em, anh đều sẽ ở bên cạnh em.” Nhạc Cận Ninh hứa rất nghiêm túc. 
“Ừ… Mặc dù cô biết điều đó là không thể, nhưng Niệm Ninh vẫn gật đầu thật mạnh. 
“Được rồi, đến cắt bánh ga tô nào.” 
Nhạc Cận Ninh cầm tay Niệm Ninh, hai người cùng nhau cắt bánh. 
Sau khi ăn bánh ga tô xong, Nhạc Cận Ninh nắm tay Niệm Ninh và đưa cô đi chơi, nào là tàu cướp biển, tàu. 
lượn siêu tốc …Niệm Ninh tạm thời quên đi buổi tối hôm ấy ở quán bar, quên đi Tần Tuyết Tùng và đứa bé trong bụng. Tiếng cười vui vẻ và hạnh phúc của cô để lại khắp nơi trong công viên giải trí. 
Cô thực sự rất vui, đến lúc trở về, giọng cô đã khàn khàn. Tuổi của bà nội đã lớn rồi, tinh thân không tốt, không bao lâu sau thì buồn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705974/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.