Nhưng mà cô gọi Tần Tuyết Tùng mà anh ta vẫn không có phản ứng gì, trái lại lại đang ngẩn người nhìn cô, cuối cùng cô vây vẫy tay trước mặt anh ta, lúc này Tần Tuyết Tùng mới tỉnh táo lại.
Tần Tuyết Tùng hơi ngượng ngùng nói: “Thật ngại quá, tôi đang suy nghĩ chút chuyện.”
Thấy anh ta đã lấy lại tinh thần, Niệm Ninh cũng không nói gì, chỉ hi vọng Tần Tuyết Tùng sớm rời đi. Giữa anh ta và cô cũng chẳng có gì để nói.
Cho nên là, đi nhanh đi!
Niệm Ninh cho là mình nói như vậy chắc là Tân Tuyết Tùng sẽ mượn cớ rời đi, không ngờ anh ta không hề rời đi mà lại còn hỏi: “Cô Niệm, tôi có thể hỏi cô một câu không, ngoại trừ lần thứ nhất chúng ta gặp nhau ở bệnh viện khi trước, có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không?”
Một câu này của Tần Tuyết Tùng bèn làm cho Niệm Ninh bị thót tim.
Câu này của anh ta là sao? Anh ta đang cố thăm dò mình?
Vẻ mặt Niệm Ninh cứng đờ nói: “Anh Tần, chắc là anh nhầm rồi, tôi không nghĩ là thế”
Cho dù như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần Tân Tuyết Tùng không nói rõ ra, cô phải giả vờ không biết gì.
Tần Tuyết Tùng cười như không cười nói: “Chắc là tôi nhớ nhầm, thật sự ngại quá. Lúc tôi gặp cô lần đầu đã nghĩ chắc là chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi, chắc là tôi nghĩ nhiều rồi.”
“Tôi còn có việc khác cần làm, tôi đi trước, anh Tần đi thong thả.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705950/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.