Nhạc Cận Ninh kiên định gật đầu và nói: “Nếu em về được thì đương nhiên em có thể về.” 
Nhìn dáng vẻ thấy không có vấn đề gì của anh Niệm Ninh không nghĩ nhiều, quay lại sân bay định đi mua vé máy bay bay về. 
Nhưng vừa đi mấy bước thì như nhớ ra gì đó, cô lại quay lại: Chứng minh thư của em đâu?” 
“Ở nhà.” Nhạc Cận Ninh vô cùng chân thành nói sự thật tàn khốc với Niệm Ninh. 
“Anh…Nhạc Cận Ninh anh rõ ràng là cố tình!” Niệm Ninh tức điên thật rồi. 
Anh đưa cô đi, quần áo điện thoại đến cả đồ dùng sinh hoạt lặt vặt cũng chuẩn bị hết. Thế mà tên đàn ông xấu xa này lại không mang chứng minh thư của cô đi, rõ ràng là không muốn cô tự mình về. Không có chứng minh thư thì cô mua vé kiểu gì, mặt dày ư? Sợ là sẽ bị bảo vệ tưởng là bị thần kinh và bắt đi. 
Nhạc Cận Ninh nhìn bộ dạng tức giận của cô nhưng chỉ cười nói: “Em cứ coi như là đi chơi có được không? Việc đi thăm bà đợi chúng ta về anh sẽ đưa em đi viện điều dưỡng ngay lập tức được không? 
“Không được.” Niệm Ninh từ chối thẳng thừng đề nghị của anh, quay người lên xe trước Nhạc Cận Ninh. 
Hai người cùng tới khách sạn. 
“Tôi muốn đặt hai phòng.” Niệm Ninh đứng trước lễ tân mặt dữ dăn nhìn người đàn ông bên cạnh mình. 
Anh hoàn toàn không để ý đến mong muốn của cô mà bắt cô tới đây, còn muốn tối nay ngủ chung một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705931/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.