Chương trước
Chương sau
Phong cách trang trí của cửa hàng thú nuôi này cũng khác so với các cửa hàng khác, tuy cũng có chỉ tiết động vật nhưng phong cách lại có hơi thiên về thiếu nữ, bao gồm cả lồng của thú nuôi cũng có màu hồng nhạt, xanh da trời hoặc vàng đậm. Niệm Ninh thấy trái tim thiếu nữ bé nhỏ của mình sắp bùng nổ rồi.

“Anh tìm thấy cửa hàng thú nuôi này ở đâu đấy?” Tuy cô đang hỏi Nhạc Cận Ninh nhưng mắt mắt vấn không rời khỏi mấy con mèo, con chó.

Nhạc Cận Ninh không hề để trong lòng, chỉ cần cô vui là được: “Đương nhiên là cho người tới đây tìm hiểu trước.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì nhân viên phục vụ cửa hàng đã đi tới.

“Xin hỏi cô và anh đây muốn tìm thú cưng như thế nào? Tôi có thể giới thiệu từng con một cho hai người.” Nhân viên mặc một chiếc tạp dề, chiếc cúc trên tạp đề là hình dấu chân mềm mềm hồng nhạt của mèo, trông vô cùng dễ thương.

“Nghe cô ấy đi.” Nhạc Cận Ninh nhìn nhân viên phục vụ rồi nói, quay người tìm ghế rồi ngồi xuống, yên tĩnh ngồi đó nhìn khuôn mặt tươi rói của Niệm Ninh.

Niệm Ninh nhìn mấy con thú cưng đó nghĩ mang hết đi là không thể, cho dù Nhạc Cận Ninh đồng ý thì cô cũng không đồng ý.

Nghĩ nửa ngày cuối cùng cô nói với nhân viên phục vụ: “Tìm một con nhỏ nhắn ngoan ngoãn là được rồi.”

Nếu như con Husky nghịch ngợm thì Niệm Ninh có lẽ không thể nào chịu nổi.

Nhân viên nghe lời Niệm Ninh nói rồi sau đó bế một con mèo con vô cùng đáng yêu tới: “Đây là mèo lông ngắn của nước Y, tính cách rất ngoan ngoãn bám người, hơn nữa trông cũng rất dễ thương.”

Niệm Ninh nghe nhân viên nói vậy bèn nhìn sang người nhân viên.



Nhìn con mèo lông mềm mại nhỏ nhăn trong lòng cô ấy, đến chân của nó cũng mềm mại hồng nhạt bỗng thấy vô cùng thích, chẳng quan tâm Nhạc Cận Ninh tức giận không mà mặt mày tươi tắn nói: “Nhạc Cận Ninh, chúng mình mua nó có được không?”

Nhạc Cận Ninh ngồi một bên nhìn Niệm Ninh cuối cùng cũng chọn được bèn ngồi dậy đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên phục vụ: “Lần này không giận nữa nhé?”

Vừa nãy Niệm Ninh chỉ quan tâm đến mấy con thú đáng yêu, hoàn toàn quên mất chuyện giận dỗi. Cô nhìn con mèo nhỏ trong lòng, dường như bởi không quen mà con mèo không ngừng kêu, thấy dáng vẻ mềm mại đáng yêu, nó thành công khiến tất cả sự tức giận của cô hoàn toàn tan thành mây khói.

Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Niệm Ninh có hơi làm nũng nói: “Thôi được, chuyện lần này không tính toán với anh nữa, nhưng Nhạc Cận Ninh, em cảnh cáo anh nếu có lần sau cho dù thế nào em cũng sẽ không tha cho anh.”

Nhạc Cận Ninh thấy Niệm Ninh nói vậy, hòn đá trong lòng cuối cùng cũng biến mất: “Yên tâm, tuyệt đối không có lần sau.”

Nhân viên phục vụ mang thẻ trả cho Nhạc Cận Ninh, lúc hai người chuẩn bị rời đi thì bỗng Niệm Ninh nhớ ra cô chưa mua thức ăn cho mèo. Hai người lại đi mấy vòng ở cửa hàng thú nuôi rồi mua một đồ cần cho mèo rồi mới quay về khách sạn.

Vừa vào phòng Niệm Ninh mới nhận ra không phải Nhạc Cận Ninh tới đây công tác sao?

“Đúng rồi, không phải anh đến đây công tác sao? Sao cả chiều lại đi cùng em?” Niệm Ninh lúc này với nhận ra.

Nhạc Cận Ninh ngẩn người nhìn Niệm Ninh, miệng nở nụ cười ngồi trên sô pha ôm lấy Niệm Ninh vào lòng mà nói: “Đi thương lượng với đối tác thôi, buổi trưa ngày mai gặp mặt sau đó bàn bạc chút chỉ tiết và nội dung hợp tác, nếu không có vấn đề gì thì buổi chiều hoặc tối chúng ta có thể về rồi.”

Niệm Ninh suy nghĩ rồi gật đầu hỏi: “Thế mai em đi cùng anh được không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.