Hèn gì hôm nay Lý Tây Tây đó bị mắng, chủ tịch Lý chẳng những không đối đầu với Nhạc Cận Ninh, mà còn bắt Lý Tây Tây đó xin lỗi cô.
Niệm Ninh gật gật đầu: “Thì ra là vậy, thảo nào anh lại kiêu ngạo như thế.”
Nhìn thấy dáng vẻ đột nhiên tỉnh ngộ của cô, khoé miệng Nhạc Cận Ninh nhếch lên nụ cười: “Có điều mặc kệ là hợp tác trọng đại thế nào, chỉ cân dám bắt nạt em, anh đều khiến bọn chúng sống không dễ dàng, bởi vì anh cưới em, không phải để cho em chịu uất ức trước mặt anh.”
Nhìn nét mặt nghiêm túc của anh, trong lòng Niệm Ninh bỗng nhiên thấy ấm áp, kiểu cảm giác được người khác bảo vệ thế này, thật sự khiến người ta nảy sinh cảm giác phụ thuộc.
Cô không kìm lòng được tựa đầu vào vai Nhạc Cận Ninh, không nói thêm gì nữa.
Rất nhanh, xe đã đến trước cửa khách sạn của buổi tiệc.
Chỉ là, khi hai người đến nơi, buổi tiệc đã bắt đầu rồi, lúc bọn họ đến rất nhạt nhoà, vì vậy không hề thu hút được bao nhiêu sự chú ý.
Nhạc Cận Ninh đưa Niệm Ninh tới một góc, anh nhìn những người đang ở giữa sàn nhảy, không kìm được quay đầu nhìn Niệm Ninh, hỏi: “Chúng ta có nên cũng ra khiêu Niệm không?”
Niệm Ninh lúc này đang không ngừng thưởng thức điểm tâm của bữa tiệc, một chốc cầm chiếc kia lên cắn một miếng gật gật đầu, một chốc lại cầm chiếc này lên cắn một miếng lắc lắc đầu.
“Không muốn” Cô đối với việc khiêu Niệm mà Nhạc Cận Ninh vừa nói tới, hoàn †oàn không chút hứng thú: “Em thấy hay là thôi đi, em không thích khiêu Niệm, hơn nữa em cảm thấy, điểm tâm của khách sạn B hình như hợp với khẩu vị của em hơn điểm tâm ở những bữa tiệc khác: mà em tham dự.
Bởi vì mang thai, gần đây khẩu vị của cô luôn không ngon, mỗi ngày đều rất đói, nhưng lại không ăn được bất cứ thứ gì.
Hiếm khi, điểm tâm ở đây lại hợp khẩu vị của cô như vậy, ăn vào không thấy buồn nôn, vì vậy đơn nhiên cô phải ăn nhiều một chút.
Nhìn thấy Niệm Ninh một miếng rồi lại một miếng ăn không nghỉ, Nhạc Cận Ninh có chút bất lực, từ lúc buổi tiệc bắt đầu tới giờ, miệng cô vẫn chưa ngừng nghỉ giây nào, không thèm nói chuyện, mà vần luôn vùi đầu vào ăn chăm chỉ.
Thấy Niệm Ninh ăn cũng sắp hết rồi, Nhạc Cận Ninh mới tiếp tục hỏi: “Em còn nhớ điệu nhảy mà lần trước anh dạy em ở quán bar không?”
Lần trước ở quán bar?Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!
“Cái đó, em nhớ.” Niệm Ninh gật đầu.
Thật chất là cô biết khiêu Niệm, chỉ là khi đó trong đầu cô toàn bộ đều là câu hỏi người đàn ông đêm đó có phải là.
Tần Tuyết Tùng hay không, căn bản không có tâm trạng khiêu Niệm, vì vậy để từ chối Nhạc Cận Ninh, cô mới nói là không biết.
Nghe thấy Niệm Ninh nói còn nhớ, khoé miệng Nhạc Cận Ninh khẽ nhếch lên một nụ cười.
Anh đứng dậy khỏi ghế sofa, bước đến trước mặt Niệm Ninh, làm động tác rất quý ông mời Niệm Ninh khiêu Niệm.
Vốn dĩ Niệm Ninh muốn từ chối, có điều nhìn thấy Nhạc Cận Ninh đã ngỏ ý mời hết lần này đến lần khác, nếu như thành thật mà từ chối, có chút không cho anh mặt mũi rồi, vì vậy cô mới lưu luyến không nỡ đặt hết điểm tâm trong tay xuống, giơ tay đặt lên lòng bàn tay anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]