Nhạc Cận Ninh nắm lấy bả vai Niệm Ninh, nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nỏi.
“Không cóI” Niệm Ninh lắc đầu.
Thành thật mà nói, cô thực sự rất tin tưởng Nhạc Cận Ninh, ở bên cạnh anh ấy thực sự cảm thấy rất an toàn, bởi vì anh biết, chỉ cần có anh, anh nhất định sẽ bảo vệ cô.
Nghĩ vậy thôi, nước biển dường như không còn quá đáng sợ nữa.
Nhạc Cận Ninh cứ quan sát biểu hiện của Niệm Ninh, lập tức anh nhìn ra được, biểu cảm của anh có chút nới lỏng, anh nói: “Em thả lỏng người ra, anh sẽ dạy em bơi, như vậy em sau này sẽ không sợ nước nữa, cũng có thể để anh an tâm một chút, anh cũng hi vọng tình huống của hai ngày trước sẽ không xuất hiện nữa. “
Niệm Ninh biết Nhạc Cận Ninh là muốn tốt cho cô, trong lòng có chút cảm động.
Cô cắn miệng, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nhắm mắt lại, nói như thể cô đã chết: ‘Được rồi, học thì học, anh nhất định phải để ý đến em, nhất định đừng để em chìm xuống.”
Dù sao đi nữa có Nhạc Cận Ninh ở đây, cô cũng sẽ không xảy ra bất cứ ˆ chuyện gì, hơn nữa những lời nói của Nhạc Cận Ninh hợp lý như vậy, anh ấy không có khả năng lúc nào cũng ở bên cạnh cô, còn không nhân lúc này học bơi một chút, như vậy thì lần sau gặp phải Lý Tây Tây, lại bị đẩy xuống bể bơi, cô có thể tự bảo vệ mình.
“Yên tâm đi, có anh ở đây thì sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705558/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.