“Hãy để cô ấy vào.” Nhạc Cận Ninh ngay lập tức nói.
“Vâng.” Tiền Thụy nhẹ nhàng lùi lại ra sau, lộ ra Niệm Ninh đứng đằng sau anh.
“Tại sao em lại ở đây? Hôm nay em không cần ở cùng bà trong bệnh viện sao?” Nhạc Cận Ninh đi đến bên Niệm Ninh, trực tiếp hỏi, ôm cô vào trong vòng tay.
Niệm Ninh vui vẻ tận hưởng cái ôm của Nhạc Cận Ninh, lặng lẽ dựa vào người anh, lắng nghe nhịp tim đập thình thịch của anh, lắc đầu: “Hôm nay em đã nói chuyện với bác sĩ, bọn họ nói rằng bà ngoại đang hồi phục rất tốt, bà có thể xuất viện rồi, nhưng có một số chú ý phòng tránh cần để ý sau khi rời bệnh viện.”
Nhạc Cận Ninh gật đầu: “Vậy tốt rồi, anh đã nói em là một người bận rộn, tại sao hôm nay em lại có thời gian đến đây với anh chứ, tìm anh có việc gì sao?”
Niệm Ninh khẽ cười, ngẩng đầu rời khỏi cơ thể anh, nhìn anh bằng đôi mắt lấp lánh: ‘Làm sao anh biết rằng em tìm anh nhất định phải có việc chứ?
Em muốn đến gặp anh không được sao?”
Trán của Nhạc Cận Ninh chạm nhẹ vào trán cô rồi nói, “Tất nhiên là được rồi, nhưng anh vấn nghĩ có gì đó không ổn với em.”
Niệm Ninh miễn cưỡng rời khỏi vòng tay của anh, ngồi trên ghế sofa rồi nói: “Thực sự không có chuyện gì đâu, chỉ là ngày mai bà được xuất viện, vì vậy em muốn hỏi anh nếu có thời gian, anh có muốn đến bệnh viện cùng đón bà xuất viện hay không thôi? “
Nhạc Cận Ninh suy nghĩ một lúc, ngày mai cũng không có sắp xếp gì quan trọng, vì vậy anh gật đầu vui vẻ: “Được rồi, vừa lúc chiều mai anh rảnh rồi, lúc đó không có việc gì, em có thể gọi cho anh trước, anh sẽ qua đó.”
Niệm Ninh chưa kịp vui vẻ cảm ơn anh, thì đã nghe Nhạc Cận Ninh tiếp tục nói: “Nhưng … thời gian này anh chạy tới chạy lui rất mệt mỏi, em phải hứa với anh một điều không?”
Khuôn mặt của Niệm Ninh đột nhiên kéo xuống, cô đột nhiên có linh cảm xấu khi nhìn vào nụ cười xấu xa trên khuôn mặt của Nhạc Cận Ninh.
“Anh muốn làm gì vậy?” Cô vô thức lùi lại một bước.
Nhạc Cận Ninh trông giống như chàng trai bắt gặp được một con thỏ trắng nhỏ, đột nhiên cười lớn. Anh đứng dậy và đi thẳng về phía Niệm Ninh rồi nói, ‘Em sợ gì chứ? Anh cũng không có ăn em mà, chỉ là em lại đến công ty cùng anh như vậy, hôm nay có phải sẽ cùng tôi tan ca về nhà không? “
Niệm Ninh có chút nghỉ ngờ: “Thật đơn giản chỉ vậy thôi sao?”
Nhạc Cận Ninh gật đầu: “Tất nhiên, nhưng nếu mợ chủ muốn bổ sung cho anh chút phúc lợi, anh rất sẵn sàng chấp nhận nó.”
Nhìn thấy khuôn mặt gian tà của anh, Niệm Ninh vội vàng ngắt lời anh: “Dừng lại, em nghĩ rằng ở công ty anh cũng tốt, còn về chút phúc lợi bổ sung thêm để sau hẵn nói đi, tốt hơn bây giờ anh vẫn nên quay trở lại làm việc thôi.”
Nhạc Cận Ninh nhìn bộ dạng rút lui của Niệm Ninh, đột nhiên thấy có chút thú vị, chuẩn bị bước về phía trước tiếp tục trêu chọc cô, tại thời điểm này …
Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, anh lập tức kết nối điện thoại rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]