“Tôi biết rồi.” Tân Tuyết Tùng đứng ngoài phòng bệnh ở viện điều dưỡng, làn môi hơi cong lên, nở nụ cười nhẹ rồi cúp máy.
Nghĩ đến kế hoạch của mình, anh ta mỉm cười lạnh như băng, sau đó xoay người vào phòng bệnh.
Mấy ngày nay, anh ta thường xuyên tới đây thăm Tô Mạt.
“Tô Mạt, mọi thứ sắp kết thúc rồi.
Anh sẽ giúp em giữ Nhạc Cận Ninh, nhưng em phải mau tỉnh lại đấy.’ Tân Tuyết Tùng dịu dàng sửa sang lại mái tóc cho Tô Mạt, hơi không đành lòng: “Anh phải đi ngay đây, vì kế hoạch của anh còn một bước cuối cùng chưa thực hiện. Chỉ cần thành công, sau này không còn ai uy hiếp em được nữa. Em yên tâm, đợi anh đuổi được Niệm Ánh ˆ Tuyết, anh lại đến đây với em.”
Dứt lời, anh ta rời khỏi phòng bệnh.
“Anh Tần.” Trợ lý Trình Tùng của Tần Tuyết Tùng vẫn luôn chờ ngoài cửa, thấy anh ta ra ngoài thì gọi ngay.
Tần Tuyết Tùng dặn dò: ‘Lập tức đi điều tra xem bây giờ Nhạc Cận Ninh đang ở đâu và làm gì.”
“Vâng.” Trình Tùng lên tiếng, theo lệnh mà làm.
Nước cờ cuối cùng là mười giờ sáng ngày mai.
Chỉ cần qua mười giờ, mọi thứ sẽ thành ván đã đóng thuyền.
Trịnh Tùng mau chóng gửi tư liệu về hành trình gần nhất của Nhạc Cận Ninh tới hộp thư Tần Tuyết Tùng.
Tần Tuyết Tùng lấy máy ra, gọi điện thoại cho Trình Tùng: “Đặt vé máy bay sáng mai tới thành phố S hộ tôi.”
Dứt lời, anh ta cúp máy rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705496/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.