Cô ngồi dậy từ trên giường, đi tới phòng vệ sinh, nhìn mái tóc vốn ngay ngắn đã rối thành tổ chim, mà một đôi mắt lấp lánh có thân cũng giống như quả óc chó. 
Cô đứng trước tấm gương, nhìn cô †rong gương, suy nghĩ một hồi lâu. 
Giữa cô và Nhạc Cận Ninh đã không còn có thể bên nhau nữa, vì thế nếu như có thể cô muốn giữ lại một tí tôn nghiêm cuối cùng cho mình. 
Niệm Ninh mở vòi hoa sen, dòng nước lạnh lẽo rơi xuống mặt, khiến cô cảm thấy tỉnh táo một chút. 
Sau khi cô rửa mặt đơn giản một phen thì lấy vali trong phòng thay đồ ra, sắp xếp toàn bộ những thứ khác vào. 
Cả căn phòng trở về đúng với lúc cô vừa mới tới nơi này. 
Chỗ duy nhất không giống là có thêm rất nhiều hồi ức của hai người. 
Tự biết giữa mình và Nhạc Cận Ninh là không thể, cho dù trong lòng Niệm Ninh còn quyến luyến nhưng cũng chẳng thể làm gì. 
Gây ra chuyện gì thì nhận được kết quả ấy, tất cả những điều này là cô đáng nhận. 
Niệm Ninh lấy chìa khóa trong vali, một đường đi đến phòng khách, đặt chìa khóa cửa nhà ngay ngăn trên khay trà ở phòng khách. 
“Mợ chủ, cô làm gì vậy?” Chú Vương nhìn thấy Niệm Ninh lấy vali, còn đặt chìa khóa cửa nhà lên khay trà, cho dù đã đoán được trong lòng rằng cô muốn làm gì, nhưng vấn không đành lòng hỏi một câu.” 
“Chú Vương, khoảng thời gian này cảm ơn chú đã chăm sóc, có điều tôi nghĩ, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705474/chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.