Niệm Ninh khó chịu lái xe đến ủy ban nhân dân, hôm qua cô hẹn Nhạc Cận Ninh 9 giờ đến ủy ban nhân dân, không biết anh có đến hay không.
Rất nhanh đã đến 9 giờ, Nhạc Cận Ninh đúng giờ xuất hiện ở cửa ủy ban nhân dân.
Anh vẫn là sự tồn tại rực rỡ nhất trong đám đông, cao to đẹp trai, kính râm màu đen mang đến cho anh một sắc thái huyền bí, cả người chói lọi, thật khó khiến người ta tưởng tượng hôm qua anh vấn là một bộ dạng say mèm.
Chẳng qua như vậy cũng tốt, đều giữ lại tôn nghiêm cuối cùng cho nhau.
“Đi vào?” Nhạc Cận Ninh tới bên cạnh Niệm Ninh hỏi.
Anh nói với Niệm Ninh nhưng ánh mắt lại không nhìn cô.
Niệm Ninh nhìn tòa nhà ủy ban nhân dân trước mắt, trong lòng trống rồng, vô cùng khó chịu, chẳng qua cô vân ngoan ngoãn đi theo sau lưng Nhạc Cận Ninh, từng bước tiến vào ủy ban nhân dân.
Không biết vì tối hôm qua không ngủ hay gần đây quá mệt mỏi, trước mắt cô tối sâm, xém chút té ngã, cô vô ý thức lắc đầu, muốn để bản thân tỉnh táo.
Nhưng mà cảm giác choáng váng kia không chỉ không biến mất mà còn càng mãnh liệt hơn, nhịp bước dưới chân cũng càng ngày càng thêm hư ảo.
Bồng dưng cô lảo đảo một cái, suýt nữa ngã xuống đất.
Nhạc Cận Ninh thấy thế thì đỡ Niệm Ninh theo bản năng, nhưng nhớ lại chuyện Niệm Ninh muốn ly hôn với _ anh, thì động tác muốn đỡ cô chợt dừng lại.
Cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705472/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.