Niệm Ninh một mình cảm thấy buồn chán, vì vậy cô ngồi trên ban công và đắm mình dưới ánh mặt trời. Nhân tiện, cô xem những cuốn sách mang thai mà Nhạc Cận Ninh đã đặt mua trước đó. Lúc cô đang đọc say mê, thì lúc này…
“Cốc cốc cốc…’ Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó nghe thấy chú Vương nói: “Mợ chủ, là tôi.”
Niệm Ninh nghe thấy giọng nói của chú Vương ở ngoài cửa, thì đi đến cửa, mở cửa phòng và hỏi: “Chú Vương, có chuyện gì vậy?”
“Là như vầy, có người nhà họ Niệm đến” chú Vương mơ hồ biết rằng mối quan hệ giữa Niệm Ninh và nhà họ Niệm không thân thiết lắm, vì vậy lúc gọi cũng hết sức lạnh nhạt. ; “Người nhà họ Niệm?” Niệm Ninh ngạc nhiên hỏi. Cô quá biết lòng dạ của ba và mẹ kế, không có chuyện gì thì sẽ không gặp cô. Bây giờ cô đoán là không có chuyện gì tốt đẹp. Cô nghĩ một lúc rồi nói: ‘Chú Vương, làm phiền chú nói với họ rằng tôi có chút buồn ngủ nên đã đi ngủ rồi. “
Trước đây cô có một chút kiêng dè với nhà họ Niệm hoàn toàn là bởi vì quyền giám hộ của bà nội nằm trong tay bọn họ, cô sợ rằng bọn họ sẽ làm những chuyện xấu xa với bà nội.
Nhưng bây giờ, người giám hộ của bà nội đã trở thành cô, vì vậy cô cũng không cần phải hao tâm tổn trí nói chuyện với người nhà họ Niệm.
Chú Vương có chút ngượng ngùng: “Mợ chủ, thực ra lúc nảy tôi đã nói rồi, nhưng bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705445/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.