Niệm Tâm Như nhìn Niệm Ninh năm ghế trên bãi biển, dáng vẻ thanh thơi hưởng thụ, ngay tức khắc cô ta lại nghĩ đến trước đây khi ở Niệm gia, Niệm Ninh chỉ là một đứa con ghẻ. Mà cô ta lại là công chúa nhỏ ở Niệm gia, được tất cả mọi người yêu mến, mọi thứ tốt đẹp đều thuộc về cô ta. Bao gồm cả Nhạc Cận Ninh! ! ‘Thế nhưng, Niệm Tâm Như biết, Nhạc Cận Ninh không phải là người dễ quyến rũ như vậy. Bây giờ cô ta đã làm ra vẻ buông thả để quyến rũ Nhạc Cận Ninh, thế nhưng cô ta vẫn không có được anh, như vậy Niệm Ninh cũng đừng mong có được anh.Trước Niệm Ninh thích Trần Mẫn bao nhiêu, cô ta là người biết rõ nhất, cô đã yêu anh ta nhiều năm như vậy, sao bây giờ cô có thể nói cô không còn yêu Trân Mẫn được chứ?
Niệm Tâm Như liếc nhìn Nhạc Cận Ninh, ngay lập tức hiểu ra điều gì đó: “Anh Nhạc, trước kia Niệm Ninh với Trân Mãn là thanh mai trúc mã, nên không thể không hoài nghỉ hai người này được…”
Cô ta đem câu chuyện năm xưa của Niệm Ninh và Nhạc Cận Ninh, thêm mắm thêm muối nói cho Nhạc Cận Ninh biết. Cô không tin, không có người đàn ông nào lại có thể chấp nhận quá khứ của vợ mình, chứ đừng nói đến những người có địa vị và thân phận như Nhạc Cận Ninh.
Mà từ đầu tới cuối Niệm Ninh đều một mực lắng lặng lắng nghe. Niệm Tâm Như kể đủ mọi chuyện của cô và Trần Mẫn, kể rất cặn kẽ, thậm chí đến sự tồn tại của mình cô ta cũng quên mất, xem ra cô ta đã cảm thấy không an lòng từ lâu rồi.
Sau khi nói xong tất cả mọi chuyện, Niệm Tâm Như chỉ thấy trong lòng vô cùng thỏa mái, cô ta nói: “Anh Nhạc, anh thử nghĩ xem một người từng yêu Trần Mãn đến chết đi sống lại, bây giờ lại có thể cứ như vậy yêu anh, anh nghĩ có thể sao? Vốn dĩ cô ta yêu anh, không phải là yêu anh, mà là…’Câu nói tiếp theo, cô ta ngừng lại không nói thêm nữa, thế nhưng câu nói kia có ý gì, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ.
Thấy Nhạc Cận Ninh bày ra một bộ dạng như anh thấy cô ta nói rất có lý, gật đầu suy nghĩ. Thấy Nhạc Cận Ninh không tỏ ra tức giận, Niệm Tâm Như không khỏi đắc ý nhìn Niệm Ninh đang đứng một bên. Chờ xem, chờ cảnh cô bị Nhạc thiếu bỏ rơi, và xem cách cô ta làm sao để dạy dỗ kẻ hèn hạ như cô.
Niệm Ninh cũng chẳng hề đáp lại Niệm Tâm Như, bởi vì cô tin tưởng Nhạc Cận Ninh.
Trái lại thì Nhạc Cận Ninh lại hỏi ngược lại ” Vậy ý của cô là Niệm Ninh thích tiền của tôi, chứ không thích con người của tôi sao?”
“Không sai!” Niệm Tâm Như dứt khoát trả lời.
Dường như Nhạc Cận Ninh đã thưởng thức được hết vở kịch hài hước dối trên gạt dưới của Niệm Tâm Như vậy, anh lạnh lùng nói: “Cô nên biết ơn vì tôi không đánh phụ nữ, hơn nữa trong người cô đang chảy cùng dòng máu với Niệm Ninh, nếu không, tôi sẽ rất khó để có thể đảm bảo rằng cô có thể được thấy mặt trời ngày mai đấy.”
Tình thế đột ngột xoay ngược khiến Niệm Tâm Như trở tay không kịp, Vừa rồi không phải Nhạc thiếu cũng đồng ý với suy nghĩ của cô sao? Thế nào hiện tại cảm giác hình như có gì đó không đúng. Những lời này, lẽ nào không phải nên nói với cô ả Niệm Ninh sao?
“Nhạc Cận Ninh, người phụ nữ này vốn không thích anh, anh tỉnh lại đi.”
Bồng nhiên Niệm Tâm Như cầm lấy cánh tay của Nhạc Cận Ninh, muốn khiến anh tin tưởng cô ta, Niệm Ninh nhìn động tác của Niệm Tâm Như, có chút sửng sốt, cô thầm cảm thấy thương tiếc cho Niệm Tâm Như. Quả nhiên, trong khoảnh khắc Niệm Tâm Như nắm lấy cánh tay kia của Nhạc Cận Ninh, ngay tức khắc Nhạc Cận Ninh thở hổn hển cơ: thể anh lạnh đi. Rõ ràng là trên bãi biển đầy nắng vàng, thế nhưng những cơn gió mà biển cả đưa tới lại mang theo một chút dư vị gió thu mang lại cho ngươi ta cảm giác lạnh run người.
“Tôi cho cô một giây, để cô bỏ tay cô ra khỏi tay tôi.” Nhạc Cận Ninh mơ hồ nói một câu.Niệm Ninh đã ngửi thấy mùi thuốc súng ở đây.
“Hả?”
Còn không chờ Niệm Tâm Như phản ứng, ngay lập tức Nhạc Cận Ninh dùng một lực lớn để hất tay cô ta xuống .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]