Nhạc Cận Ninh cũng không giấu diếm gì cô mà nói luôn: “Một người bạn của ba anh cũng vừa ý mảnh đất trống kia, nhưng mà cũng may đối với bọn họ thì mảnh đất đấy cũng không quan trọng lắm, cho nên bèn bán một cái ân huệ cho bố, cho chúng ta.”
Nghe đến đó, bỗng nhiên trong lòng Niệm Ninh cảm thấy rất khó chịu, thứ khó trả nhất trên thế giới này không phải là tiền, mà là ân huệ.
“Thật ra anh không cần phải làm theo yêu cầu của nhà họ Niệm, có giành được nó hay không là tùy thuộc vào khả năng của anh ta, ngoại trừ có quan hệ ruột thịt với người nhà họ Niệm ra thì em với bọn họ cũng chẳng có gì.” Cô nói với Nhạc Cận Ninh.
Kể cả có nói là kẻ thù thì cũng không quá đáng.
Lúc trước ba Niệm đối xử với mẹ như vậy, là do lừa dối mẹ Niệm, sau khi sinh Niệm Tâm Như xong thì cũng chẳng liên qưan gì tới cô nữa.
Mà ông ba Niệm này rất tham lam, cho dù công ty phát triển như thế nào cũng không vừa ý, luôn luôn muốn có được nhiều hơn, chỉ sợ chẳng chóng thì chày sẽ thất bại.
Nhạc Cận Ninh an ủi vuốt tóc Niệm Ninh, nói: “Anh biết quan hệ giữa em và nhà họ Niệm, nhưng mà anh ta vẫn chưa chạm tới giới hạn cuối cùng của anh, dù sao trong mắt người ngoài thì đấy cũng là nhà mẹ đẻ của em, nếu thật sự đường cùng, anh không sợ bọn họ chó cùng rứt giậu, anh chỉ sợ bọn họ †ìm cách làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705415/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.