Những nỗ lực của Nhạc Cận Ninh khiến Niệm Ninh cảm thấy cô không xứng với anh.
Nhạc Cận Ninh thấy Niệm Ninh cứ im lặng giống như đang buồn bực gì trong lòng nhưng lại không chịu nói ra, trong lòng anh cũng cảm thấy khó chịu, hỏi: “Em đang suy nghĩ gì vậy?”
Anh vẫy vẫy tay trước mặt Niệm Ninh, lúc này Niệm Ninh mới tỉnh táo lại: “Hả? Không có gì, em đang suy nghĩ vài chuyện tí thôi.”
Nhạc Cận Ninh rất không hài lòng với phản ứng của Niệm Ninh, anh đặt một cái ghế sau lưng Niệm Ninh: “Em ngồi xuống đi đã.”
Niệm Ninh làm theo lời anh, Nhạc Cận Ninh nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cô, nẻ mặt nghiêm túc: “Niệm Ninh, em có chuyện gì thì nhất định phải nói với anh, hiểu không?”
Niệm Ninh gật đầu.
Nhạc Cận Ninh suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Nếu em không nói, lỡ hiểu nhầm chuyện gì mà không được cởi bỏ vấn đề, để càng lâu vấn đề sẽ tích lũy càng lớn, chuyện em mang thai trước đó không phải là một ví dụ rất rõ ràng à?
Niệm Ninh thấy Nhạc Cận Ninh nói như vậy thì đột nhiên nghĩ thông suốt.
Nhạc Cận Ninh nói rất đúng, chuyện cô mang thai lúc trước chính xác là một ví dụ rất rõ ràng.
Nhạc Cận Ninh sợ cô sẽ trách anh lừa cô, nên vẫn không nói chuyện đêm hôm đó với cô, cho dù sau đó đã nói thì cũng chỉ nói rõ ràng một nửa, mà cô cũng không nghe rõ, nên chuyện này đã trở thành sự hiểu lầm.
Nếu như không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705409/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.