Do dự một hồi lâu cô mới nói: “Vậy nếu không thì… Tối nay làm được không?
Tuy cô thèm ăn nhưng thấy anh hình như hơi mệt, cô hơi đau lòng và cũng thông cảm cho anh. ị Nhạc Cận Ninh vòng tay qua gáy Niệm Ninh và khoác vai cô, nói: “Giờ em muốn ăn khoai tây chiên cũng được, nhưng dù sao em cũng phải đền bù cho anh chút, hoặc là nghĩ cách để anh không bị mệt chứ?”
Đền bù? Làm sao để anh không mật?
Niệm Ninh nghĩ đi nghĩ lại, có vẻ chỉ nghĩ tới một việc: “Vậy… Em nghỉ ngơi với anh một lúc nhé?”
Nghỉ ngơi với anh là đền bù còn gì?
Vừa khéo cô cũng có thể nghỉ ngơi, không bị mệt luôn.
Nhạc Cận Ninh nghe thấy câu trả lời của Niệm Ninh, thì hơi thất vọng, EQ của cô gái của anh đúng là thấp quá đi: ‘Rốt cuộc trong đầu em nghĩ cái gì VOMSE “Em…” Niệm Ninh vừa mở miệng đã bị cái gì đó chặn miệng lại.
Suy nghĩ cả buổi, cái tên hám sắc Nhạc Cận Ninh này, thì ra là nghĩ chuyện này!
Niệm Ninh cũng không chống cự mà còn vui vẻ tiếp nhận.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Nhạc Cận Ninh mới từ từ buông cô ra, ánh mắt ráng rực nhìn chằm chằm cô.
Lập tức Niệm Ninh đánh hơi thấy sự nguy hiểm: “Em đền bù cho anh rồi, em đi xem tỉ vi đây, anh cứ từ từ làm khoai tây chiên.”
Nhạc Cận Ninh nắm lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng kéo về phía sau, cô liền bị anh ôm vào trong ngực:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705405/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.