Một giây sau cô lại không vui rồi.
Người đàn ông này lại dám để cô ra ngoài một mình mấy tiếng mà không quan tâm không hỏi han, lẽ nào không Sợ cô xảy ra chuyện gì thật sao?
Cô không quen đường cũng không quen ai ở đây, lỡ như xảy ra chuyện thì biết gọi ai.
Cô chỉ nghĩ vậy thôi đã thấy vô cùng tủi thân, dứt khoát không thèm quan †âm anh, quay lưng lại với anh tiếp tục năm.
Nhạc Cận Ninh thấy dáng vẻ của Niệm Ninh là biết người con gái này chắc chắn hiểu lầm anh rồi.
“Vấn giận à?” Nhạc Cận Ninh mở lời hỏi.
Nhưng Niệm Ninh vẫn không chịu để ý Nhạc Cận Ninh.
Thấy Niệm Ninh lại quyết tâm như vậy Nhạc Cận Ninh chỉ đành dùng chiêu tủ của mình: “Nếu em không quan tâm tới anh thì anh đi thật đấy nhé?”
Niệm Ninh vừa nghe, trong lòng liền cảm thấy không cao hứng.
Cô lập tức từ giường ngồi dậy, giận dữ nói: “Anh đi đi, có bản lĩnh thì anh đừng quản em nữa, muốn anh dỗ dành em một chút mà cũng khó như như vậy sao, anh cứ để em ở nước ngoài tự sinh tự diệt cho rồi.”
Niệm Ninh càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức, đôi mắt long lanh đột nhiên ngấn lệ.
Đừng nói là Nhạc Cận Ninh không thực sự tức giận, cho dù là anh đang thực sự tức giận cô thì khi nhìn thấy dáng vẻ đáng thương đó, cũng không tài nào giận nổi nữa.
Thế là, anh nhận nại dỗ dành: “
Được rồi, được rồi, là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705378/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.