Mãi đến khi Niệm Ninh chụp xong bức ảnh cuối cùng trở về khách sạn cô mới thở phào.
Thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô, Nhạc Cận Ninh liền lấy ly nước trái cây đã chuẩn bị trước đó ra: “Uống một ngụm, hơi lạnh, hiện tại vừa đúng lúc có thể uống một chút đồ mát rồi.”
Bởi vì Niệm Ninh đang mang thai bảo bảo, cho nên dù ở nước ngoài, anh cũng sắp xếp bệnh viện tốt nhất làm kiểm tra cho Niệm Ninh, sau đó đem bảng kiểm tra gửi về nước cho các bác sĩ chuyên nghiệp xem lại lần nữa.
Cũng may mẹ con cô đều ổn, cho nên anh mới nới lỏng việc kiểm soát ăn uống của Niệm Ninh. : Đối với Niệm Ninh mà nói, không có gì hạnh phúc bằng việc này.
Cô một hơi uống ừng ực ừng ực, mời cảm thấy đã khát: “ Loại cảm giác lành lạnh này, thật sự là nhớ mà.”
Từ khi Nhạc Cận Ninh biết cô mang thai, cô đã rất lâu rồi không được uống đồ lạnh.
Nhạc Cận Ninh có chút buồn cười nói: “Em có thể đừng hành động như kiểu anh ngược đãi em được không.”
Niệm Ninh cười he he, đặt nước hoa quả sang một bên, sau đó tùy tiện nằm xuống giường.
Đứa nhỏ trong bụng dù sao cũng dần dần lớn lên, Niệm Ninh cũng cảm thấy hiện tại cô càng ngày càng lười, cô cuối cùng cũng cảm nhận được sự đau nhức nhưng vui vẻ như trong sách nói.
“Em muốn tiếp tục ở đây chơi vài ngày, hay là chuẩn bị đến nơi khác?”
Nhạc Cận Ninh sau khi xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705373/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.