Nhạc Cận Ninh vốn định từ chối, nhưng anh lại lo lắng Niệm Ninh ở đây sẽ cảm thấy nhàm chán cho nên anh không có nói gì cả. “Vậy được, đợi lát nữa, anh làm xong rồi sẽ đến tìm em.” Niệm Ninh gật đầu, quay người rời khỏi phòng sách của Nhạc Cận Ninh, cô vốn định quay vè phòng ngủ nằm trên giường đọc sách, nhưng điện thoại trên bàn trà đột nhiên vang lên €ô đi qua đó, trán liền nhăn lại khi thấy rõ tên hiển thị trên màn hình.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô cuối cùng cũng quyết định nghe điện thoại: “Alo….. : “Niệm Ninh, anh là Trần Mẫn.” Người ở đầu dây bên kia nói.
Nghe âm thanh quen thuộc trong điện thoại Niệm Ninh vốn tưởng rằng cô sẽ cảm thấy có gì đó mất mát trỗi dậy trong lòng, nhưng cô không hề ngờ tới, khi trả lời điện thoại cô bình tĩnh đến lạ thường.
Cô lãnh đạm nói. : “ Tôi biết là anh, có chuyện gì sao?”
Dù sao cô cũng đã từng gọi số điện thoại này vô số lần, có thể nói là thuộc làu làu.
Trần Mẫn trầm mặc một hồi mới lên tiếng : “Anh….xin lỗi, Niệm Ninh.”
Niệm Ninh bị bất ngờ trong giây lát. Cô không ngờ Trần Mẫn sẽ gọi đến chỉ để nói điều này, “Tại sao anh lại phải xin lôi?” Trần Mẫn cảm thấy đầy tội lỗi nói, “Trước kia bỏ rơi em, đó là lỗi của anh, anh…”
“Nếu như anh muốn nói chính là những chuyện đó thì hãy quên đi, đó đều là những chuyện nhỏ nhặt, tôi không để ý nữa rồi, nếu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705371/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.