Đối với lời nói của Niệm Ninh, Nhạc Cận Ninh ngược lại cảm thấy rất hài lòng, khi nhìn Trân Mẫn cũng không còn thấy chướng mắt như trước.
Trần Mẫn thấy Niệm Ninh phụ thuộc vào Nhạc Cận Ninh, trong mắt anh ta tràn đầy tình yêu, anh ta với Niệm Ninh là thanh mai trúc mã, nhưng anh ta cũng rõ đó đại biểu cái gì.
Anh ta cười khổ một cái, nói: “Thật ra thì tôi cũng không có gì để nói, chúc hai người hạnh phúc.”
Bất kể anh ta nói gì nữa thì anh ta cũng đã làm mất người phụ nữ đã từng yêu anh ta nhất, từng đối xử tốt nhất với anh ta.
Trần Mãn nói xong liền quay người rời đi.
Cho đến khi Trần Mẫn đi vào trong thang máy, Niệm Ninh vẫn chưa hoàn hồn lại.
Nhạc Cận Ninh thấy Niệm Ninh vì người đàn ông khác xuất thần, nhất thời bất mãn đưa tay nâng cằm cô lên, để cho cô nhìn mình, bất mãn hỏi: “Em còn quyến luyến không quên hử?”
Mới vừa nãy trong lòng Nhạc Cận Ninh vì thái độ của Niệm Ninh mà sinh ra hài lòng, bây giờ đều biến mất.
“Nào có cái gì quyển luyến không quên? Chỉ là em vừa mới suy nghĩ anh †a làm sao bỗng nhiên tới.” Niệm Ninh mỉm cười bắt tay Nhạc Cận Ninh, mười ngón tay cùng anh nắm chặt nói. Ũ Nhạc Cận Ninh đem Niệm Ninh kéo trở về phòng, đóng cửa lại, đem người Niệm Ninh áp sát trên cửa, hỏi: “Tại sao anh ta đến đây em thật sự không biết?”
“Em làm sao biết, lần trước lúc anh †a gọi điện thoại tới, em cái gì đều không…” Niệm Ninh nói được một nửa, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào là lạ.
Cô theo bản năng quay đầu, quả nhiên thấy khuôn mặt lạnh lùng của Nhạc Cận Ninh: “Anh ta gọi điện cho em?”
Lúc nãy khi nhìn thấy Trân Mãn ở cửa, Nhạc Cận Ninh đang suy nghĩ vê việc anh ta làm sao đột nhiên chạy tới, kết quả nghĩ nửa ngày, hóa ra là cô gái nhỏ này lại cùng anh ta nói chuyện qua điện thoại.
Nghĩ đến đây, ghen tuông trong lòng Nhạc Cận Ninh liền dâng lên.
“Em nói chuyện với anh ta qua điện thoại, nhưng em lại không nói em ở nơi nào, chính anh ta tự tìm tới, anh còn nghỉ ngờ em?” Niệm Ninh có chút ủy khuất. : Lần trước Trần Mẫn gọi điện thoại tới, cô cũng chưa cho anh ta sắc mặt tốt, ai biết anh ta sẽ tìm được tới đây “Không trách em thì trách ai? Anh ta gọi tới lúc nào?” Nhạc Cận Ninh nheo mắt lại hỏi.
Bởi vì khoảng thời gian này Niệm Ninh đang mang thai nên anh rất ít khi để cho cô chơi điện thoại, thời gian ngăn như vậy mà cô còn có thể cùng Trần Mãn nói chuyện.
Nghĩ tới đây anh liền tức giận, nhất là bây giờ Trân Mãn lại còn tìm tới cửa.
“Chính là xế chiều hôm nay anh hỏi em gọi điện cho ai, cú điện thoại kia là Trần Mãn gọi tới, em sợ anh suy nghĩ nhiều nên…’ Không nói với anh.
Nói xong lời cuối cùng, Niệm Ninh liền im lặng.
Bời vì sắc mặt Nhạc Cận Ninh bây giờ càng ngày càng khó nhìn.
“Được rồi, được rồi, em sai rồi được không? Em cũng không nghĩ tới anh ta sẽ tìm được đến đây.” Niệm Ninh lập tức cầu xin tha thứ từ Nhạc Cận Ninh: “Em sai rồi, lần sau nếu anh ta gọi tới em sẽ kéo vào danh sách đen, được không?”
“Được…’ Sắc mặt Nhạc Cận Ninh khá hơn một chút: “Nhưng…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]