Nhạc Cận Ninh quay người đi thẳng vào phòng, quả nhiên thấy Niệm Ninh đang một mình ngồi tựa trên ghế salon, trong ngực ôm một cái gối, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Anh bước tới, nhẹ nhàng lấy cái gối Niệm Ninh đang ôm để sang một bên, lúc này mới bế cô lên phòng ngủ trên lầu.
Không biết là động tác của Nhạc Cận Ninh có ảnh hưởng, hay là Niệm Ninh vốn ngủ không sâu giấc, cho nên cô mơ mơ màng màng mở mắt ra.
“Anh về từ khi nào vậy?” Niệm Ninh vòng tay ôm lấy cổ Nhạc Cận Ninh, gương mặt vốn đang mệt mỏi lập tức tràn ngập nụ cười.
Nhạc Cận Ninh cúi đầu hôn lên mặt Niệm Ninh một cái, nói: “Vừa mới về thôi, giờ anh bế em lên phòng ngủ nghỉ ngơi.”
Niệm Ninh gật nhẹ đầu, để mặc Nhạc Cận Ninh đưa cô về phòng ngủ.
Nhạc Cận Ninh đặt Niệm Ninh lên trên giường, nói: “Em nghỉ ngơi trước đi, anh còn ít công việc, xong việc anh sang ngủ với em.”
Niệm Ninh vốn cho là Nhạc Cận Ninh sẽ ngủ cùng với cô, nhưng anh vừa bế cô trở về phòng ngủ, quay người đã muốn sang phòng làm việc, cô cảm thấy không vui lắm: “Hôm nay chúng ta vừa mới trở về, sao anh lại bận rộn như thế chứ?”
“Công ty còn rất nhiều việc khác chưa được xử lý, chờ anh xử lý xong thì lại sang với em. Ngoan.”
Niệm Ninh trông thấy Nhạc Cận Ninh bày ra dáng vẻ nghiêm túc như vậy, cho nên cũng chỉ đành buông tay Nhạc Cận Ninh ra: “Vậy được rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705355/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.