Niệm Ninh không biết phải làm sao đành cười cười, nhìn vẻ mặt đang ngủ của anh bỗng nghĩ ra một ý đồ xấu, cô cẩn thận đưa tay từ trong chăn ra sau đó nhẹ nhàng từ từ đặt lên cái mũi cao của anh.
Cô cố nhịn sự kích động muốn cười trong lòng, đưa tay ra trực tiếp nhéo mũi người nào đó.
Một giây, hai giây, ba giây…
Nhìn thấy người nào đó hai hàng lông mày nhăn lại càng lúc càng giống như cái bánh quai chèo, Niệm Ninh thật sự có một kích động là muốn thoải mái cười thật to.
Đúng lúc cô đang cố nhịn cười hết nổi rồi, thì người nào đó bất ngờ nhân cơ hội xoay người mà lên trên.
“Anh… Anh tỉnh lại hồi nào vậy?” Niệm Ninh nhìn người nào đó đang đè cô xuống nằm ở trên người mình thì có cảm giác như là làm việc xấu bị bắt quả tang vậy.
“Em đoán xem, hửm?” Nhạc Cận Ninh nghỉ ngờ cười nói.
Niệm Ninh cười cười, cảm giác chột dạ càng lúc càng rõ ràng: “Anh xem bây giờ anh cũng tỉnh rồi vậy thì chúng ta trước tiên nên rời giường phải không nha?”
Nhạc Cận Ninh nhếch miệng cười một tiếng, nhưng hình như lại không có ý định rời giường.
Niệm Ninh nhìn thấy bộ dạng anh như vậy trong lòng bỗng nhiên có chút hối hận.
Nhạc Cận Ninh giống như con giun trong bụng cô vậy, vậy mà anh có thể biết được cô đang suy nghĩ cái gì: ‘Bây giờ em mới thấy hối hận sao, nhưng đã không còn kịp nữa rồi”.
Niệm Ninh lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705314/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.