Nếu không, ban đầu cô đã không biến mình thành loại người mà cô căm ghét nhất để không rời xa Nhạc Cận Ninh, không ngừng che giấu và lừa dối Nhạc Cận Ninh.
“Anh còn gì muốn nói sao?” Vẻ mặt Niệm Ninh không chút hứng thú, như thể cô ấy đang nói một điều gì đó rất nhỏ nhặt.
Cuối cùng Trần Mẫn thở dài, “Trừ phi cần thiết, nếu không sau này anh sẽ không đến tìm em nữa.”
Nói xong anh quay lưng bỏ đi.
Niệm Ninh cảm thấy hơi khó chịu vì sự xuất hiện của Trần Mẫn, quyển sách trên tay cũng có chút không xem nổi nữa.
Cô nhìn thời gian, đã hơn hai giờ chiều.
Sau khi cân nhắc, cô quyết định trở về.
Khi Niệm Ninh rời khỏi quán cà phê, một người trốn trong góc tối đột nhiên lộ đầu ra, mặc một chiếc áo gió màu đen, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai.
Sau khi Niệm Ninh rời đi, anh ta cũng vội vàng bắt xe rời khỏi.
Sau khi người đàn ông đó lên xe, gửi bức ảnh trong tay mình cho một người phụ nữ: “Cô Niệm, tôi vừa chụp bức ảnh này, cô xem đi.”
Ở phía bên kia, Niệm Tâm Như đang ung dung thức bộ móng tay của mình †rong trung tâm thương mại.
Đột nhiên, nhận được một bức ảnh †ừ thám tử tư mà cô thuê, vốn chỉ là tò mò thám tử tư gửi cái gì, nhưng khi ấn mở hộp thư trên điện thoại, liền xem được một vài bức ảnh.
Lông mày của cô lập tức nhăn rúm lại.
Có thể cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705311/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.