Nhạc Cận Ninh ngồi trên ghế sô pha, nhìn người bước vào, nhàn nhạt nói: “Nghe lễ tân nói, cô có chuyện tìm tôi?” 
Nhìn thấy Nhạc Cận Ninh, Niệm Tâm Như không khỏi ghen tị với Niệm Ninh, những người thích cô ta, từng người một đều ưu tú. 
“Đúng vậy, tôi tình cờ có được một thứ, sau khi nghĩ kỹ, tôi vẫn nghĩ anh nên xem thử.” Niệm Tâm Như vốn dĩ muốn nặc danh gửi ảnh vào điện thoại của Nhạc Cận Ninh, nhưng sau khi nghĩ lại, như vậy thật phiền phức và dễ Nhạc sai lâm, nên tự mình đến trực tiếp sẽ ổn thỏa hơn. Ặ Vẻ mặt của Nhạc Cận Ninh có chút lạnh nhạt nói: ‘Một thứ? Được thôi, nếu cô Niệm rất sốt ruột muốn đưa tôi xem, vậy thì tôi muốn nhìn xem đó là thứ gì, nhưng trước đó, có một chuyện tôi cảm thấy rất cần thiết phải nói rõ cho cô Niệm đây.” 
Niệm Tâm Như vốn dĩ muốn cho Nhạc Cận Ninh xem ảnh, nhưng chưa kịp mở điện thoại ra đã nghe thấy Nhạc Khởi | Đình đang ngồi trước mặt mình nói gì đó, cô nghi hoặc hỏi lại: “Ngài Nhạc muốn nói gì cơ?” 
Nhạc Cận Ninh lạnh lùng nói: “Chỉ là người nào thì nên làm việc đó, một số chuyện nên làm thì làm, còn một số chuyện không nên làm thì tốt nhất nghĩ cũng đừng nghĩ tới, bởi vì hậu quả, có nhiều lúc không phải thứ có thể gánh vác nổi.” 
Chút suy tính trong lòng Niệm Tâm Như, anh dùng đầu gối cũng có thể đoán được, nhưng để tránh xảy ra một số chuyện không cần thiết, anh cảm thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705308/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.