Nhạc Cận Ninh hơi nhíu mày: “Em nói lại cuộc nói chuyện giữa hai người, một chữ cũng không được thiếu.” 
Một chữ không thiếu? 
Chuyện này đối với cô thật sự có chút khó khăn, Trần Mẫn nói với cô toàn những lời vô nghĩa, cô còn không nghe kỹ, vậy sao thì có thể nói lại nguyên văn? 
“Em sẽ cố gắng hết sức.” Niệm Ninh nhanh chóng kể rằng cô đã gặp Trân Mãn ở quán cà phê và trà chiều như thế nào, Trần Mãn nói với cô những gì cô chỉ có thể nói sơ qua, sau đó cô | làm vẻ mặt đau khổ: “Dù sao, em cũng chỉ có thể nhớ được nhiều như vậy, không thiếu một chữ thì không thể, nhưng nội dung tuyệt đối không thay đổi” 
Nhạc Cận Ninh không ngừng tiêu hóa thông tin vừa nhận được, một lúc lâu sau mới nói: “Ồ.” 
Cô nói chuyện lâu như vậy, miệng sắp khô lại rồi, anh chỉ nói một chữ ồ? 
Niệm Ninh trong lòng bất bình, cô hỏi: “Anh nói “ð” là có ý gì?” 
Nhạc Cận Ninh bình thản nói: “Thì là anh đã biết rồi, nếu không còn có thể có ý gì?” 
Niệm Ninh nhìn dáng vẻ bình thản của Nhạc Cận Ninh, cuối cùng cô chỉ có thể bất lực thở dài: “Quên đi, hôm nay em chỉ là không có chuyện gì làm nên muốn đến tìm anh, nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy, anh tiếp tục làm việc đi, em về trước.” 
Sau khi nói xong, cô định đứng lên rời khỏi phòng làm việc của Nhạc Cận Ninh. 
Làm sao mà cừu con đã bước vào hang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705298/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.