Nhạc Cận Ninh không yên tâm dặn dò cô: “Nếu như em muốn đi, đương nhiên là có thể. Có điều em nhớ phải chú ý sức khỏe, nếu như em xảy ra chuyện gì, em bảo anh phải làm sao đây? Đặc biệt là cậu nhóc trong bụng em nữa.”
Niệm Ninh đã đạt được mục đích, vì vậy tâm trạng vô cùng tốt.
Cũng vào lúc đó…
Niệm Tâm Như ở bên kia cũng nhận được tin tức: “Anh nói thật sao?”
Niệm Tâm Như vừa ra khỏi công ty, nghĩ tới lúc nãy ở văn phòng của Nhạc Cận Ninh, nhìn thấy Niệm Ninh như vậy, trong lòng vô cùng tức giận.
Đúng lúc cô đang chuẩn bị về nhà, cô bỗng nhận được điện thoại, đâu bên kia điện thoại nói đã lấy được thứ có lẽ khiên Niệm Tâm Như vui.
“Được, vậy anh gửi tới hòm thư của tôi, sau khi tôi xem, tôi sẽ tự gửi tiền cho anh.” Nói xong, Niệm Tâm Như cúp điện thoại.
Sau khi nghe xong điện thoại, cô lập tức đi xe về nhà, mở laptop ra, nhìn email vừa nhận được, bất giác mỉm cười.
Thật đúng là có lòng trồng hoa, hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu, liễu lại xanh.
Cô lưu tấm ảnh trong email lại, sau đó đóng laptop vào, vốn tưởng rằng món quà to này, phải qua một thời gian nữa mới gửi tới Niệm Ninh được.
Không ngờ rằng, lại nhanh như vậy.
Niệm Tâm Như cười nhạt, nói: “Niệm Ninh, chúng ta cứ chờ xem…”
Từ bữa trưa Niệm Ninh nói với Nhạc Cận Ninh cô muốn tới trường thị, còn được sự đồng ý của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705248/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.