“Không cần đâu chú Vương, lát nữa tôi tự mình xuống xem, chú đi làm chuyện khác đi.” Niệm Ninh đặt thứ trên tay xuống, quay người đi xuống phòng khách ở dưới lầu, lấy quân áo của bà nội ra. 
Cô sờ vào chất vải trên đó rất mềm mại, họa tiết được cô lựa chọn rất kỹ lưỡng, nếu mặc lên người bà trông sế rất đẹp và có sức sống. 
Nghĩ đến đây, Niệm Ninh cất quần áo vào lại trong hộp, đi tới bàn trà bên cạnh, định gọi điện thoại cho Nhạc Cận Ninh hỏi anh có muốn cùng cô đi tặng quần áo cho bà nội. 
Nhưng ngay khi nhấc điện thoại lên, cô nhớ đến những gì mà Niệm Tâm Như đã nói, nếu tầng mười tám của viện điều dưỡng thực sự là mối tình đầu của Nhạc Cận Ninh… 
Niệm Ninh suy nghĩ một chút, cuối cùng vân không gọi. 
Thay vào đó, cô bảo chú Vương gọi tài xế đưa cô đến viện điều dưỡng thăm bà. 
“Bà nội, bà nhìn con mang gì đến cho bà này?” Niệm Ninh vừa mở cửa phòng vừa nói. 
Bà nội nghe thấy giọng nói của Niệm Ninh, quay đầu lại, khuôn mặt già nua tràn đầy ý cười: “Tiểu Niệm Ninh, sao con lại đến đây?” 
Niệm Ninh ngoan ngoãn đi đến bên cạnh bà nội: ‘Bà nội, con đã đặt cho bà một bộ đồ để bà mặc trong hôn lễ của con, bà nhìn xem có thích hay không.” 
Vừa nói, cô vừa lấy quần áo trong hộp ra. 
Bà nội nhìn hoa văn trên quần áo, tay liên tục chạm vào chất liệu của quần áo, tỏ vẻ yêu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705230/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.