Tân Tuyết Tùng nắm chặt lấy tay Tô Mạt, nói: “Tô Mạt, em tỉnh dậy nhanh đi được không? Ba ngày sau chính là hôn lễ của họ rồi, em thật sự muốn cảnh tượng này diễn ra sao?”
Khi Niệm Ninh quay về biệt thự, Nhạc Cận Ninh cũng đã về rồi.
“Em đã đi đâu? Sao bây giờ mới quay về?” Nhạc Cận Ninh vẫn ngồi trên ghế sô pha, nhìn thấy cô quay về mới đi sang, anh giơ tay lấy đôi dép trên tủ giày đưa cho cô.
Cô lắc đầu nói: ‘Em đâu có đi đâu, chỉ là buổi chiều em có đến công ty không bao lâu thì quân áo của bà nội cũng được gửi đến, nghĩ lại mấy ngày hôm nay anh không có thời gian rảnh để đi, nên em đã tự mình trực tiếp đi qua đó đưa đồ cho bà nội rồi.”
“Quần áo?” Nhạc Cận Ninh hỏi: ‘Là thứ mà trước đó em đặt cho bà nội sao?”
“Đúng vậy, em còn tưởng răng bà nội không thích họa tiết trên quần áo, lúc ấy em còn để nhà thiết kế sửa đổi nhiều lần. Nhưng giờ xem ra, lo lắng của em là dư thừa.” Niệm Ninh tùy ý ngồi trên ghế salon nghỉ ngơi, nói.
Ngày hôm nay, cô chạy hối hả ngược xuôi, thật là mệt muốn sụp đổ.
Nhạc Cận Ninh ngồi cạnh Niệm Ninh, kéo chân cô để lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa: “Một lát anh bảo chú Vương pha sẵn nước ấm để em ngâm người.
Thời khắc mệt mỏi hơn còn ở phía sau.”
Anh vừa nói chuyện, vừa cưng chiều nhéo mặt Niệm Ninh.
Hiển nhiên Niệm Ninh biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705221/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.