Nhạc Cận Ninh đã biết ông Nhạc tới gọi anh đi tiếp khách, anh không muốn đi, nên nói: ‘Không phải ở tiền sảnh đã có ba rồi sao? Con nghỉ ngơi một lát, cũng không phải chuyện lớn gì.”
Niệm Ninh nghe ngài Nhạc nói như vậy, cô cảm thấy cũng đúng, có cô dâu và chú rể nào lại trốn cùng một chỗ, không đi ra tiếp khách. Vì vậy cô cũng khuyên nhủ: “Anh đi ra tiền sảnh đi, dù sao cũng có nhiều khách như vậy, để một mình ba tiếp cũng không tốt lắm.”
“Con nhìn Niệm Ninh hiểu chuyện chưa kìa.” Sau khi ông Nhạc nghe Niệm Ninh nói, vô cùng hài lòng gật đầu.
Nhạc Cận Ninh nghe được câu nói của Niệm Ninh, lập tức có cảm giác bị bán đứng.
“Đưa thức ăn cho em, mà em lại đuổi anh đi.” Anh đưa tay nhéo mũi Niệm Ninh, sau đó chỉ có thể bất đắc dĩ đi cùng ông Nhạc đến tiền sảnh đón khách.
Nhạc Cận Ninh đi theo ông Nhạc rời khỏi phòng nghỉ, lập tức trong phòng nghỉ chỉ có một mình Niệm Ninh.
Niệm Ninh cảm thấy hơi nhàm chán, nên đứng lên, đi đến tấm gương †o trước mặt, nhìn chiếc váy cưới trắng toát của mình. Nhớ đến dáng vẻ lúc nấy của Nhạc Cận Ninh, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác hạnh phúc thăng hoa.
Qua ngày hôm nay, tất cả mọi người sẽ biết, cô là bà Nhạc.
Niệm Ninh đang mê mẩn, đúng lúc này…
“Cộc cộc cộc!” Tiếng đập cửa vang lên lần nữa.
Niệm Ninh không khỏi cảm thấy kì lạ, cô đi ra mở cửa mới phát hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705217/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.