Đúng, chú Vương?
Chú Vương có mối quan hệ rất thân thiết với Nhạc Cận Ninh, nói không chừng ông có thể biết được chút gì đó.
“Chú… chú Vương, chú có biết Nhạc Cận Ninh đi đâu không?” Niệm Ninh nhìn chú Vương với vẻ đây tin cậy, hi vọng có thể có được tin tức gì đó.
Nhưng mà kết quả lại không như cô mong muốn.
“Cái này… mợ chủ, cậu chủ đột nhiên đi, tôi cũng không biết cậu ấy đi đâu nữa.” Chú Vương rất muốn giúp Niệm Ninh, nhưng cũng chỉ lực bất tòng tâm.
Niệm Ninh chân mềm nhũn ra, nếu như không có chú Vương đỡ, e rằng cô đã ngã sụp xuống đất.
Tiếng bàn tán bên dưới sân khấu càng lúc càng lớn, nghe những lời nói đầy nghi hoặc của mấy người đó, cô cảm thấy mình sắp thở không nổi.
Trong lòng cô thực sự vô cùng khó chịu!
Niệm Ninh không ngừng hít sâu, trong lòng liên tục tự nhủ, phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh lại, cô không thể phát điên lên rồi làm loạn.
Nhạc Cận Ninh có lẽ chỉ là tạm thời có việc gấp, vì vậy mới vội vội vàng vàng rời đi mà thôi.
Cô lấy điện thoại di động ra, liên tục bấm vào số của Nhạc Cận Ninh, cô muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng điện thoại di động của anh luôn trong trạng thái máy bận: “Xin lỗi, người dùng mà bạn đang gọi hiện đang bận, vui lòng gọi lại sau…”
“Chú Vương, chú tiễn khách đi trước đi” Niệm Ninh không liên lạc được với Nhạc Cận Ninh, cô không biết hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705213/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.