Nghe đến đó Nhạc Cận Ninh không khỏi thở phào một hơi, không yên lòng hỏi tiếp: “Vậy còn có điều gì cần chú ý không?” 
Bác sĩ dặn dò từng việc: “Cũng không có gì cần thiết phải chú ý đặc biệt đâu, về phương diện đồ ăn thì sẽ có chuyên gia dinh dưỡng chuyên nghiệp theo dối, bình thường thi thoảng có thể xuống đất vận động một chút để đả thông kinh mạch, còn nữa, mặc dù bệnh nhân đã tiến hành phâu thuật cấy ghép tim nhưng vân cần đặc biệt chú ý, ngàn vạn lần không thể để cô Tô bị kích thích.” 
Nhạc Cận Ninh im lặng ghi tạc lời nói của bác sĩ ở trong lòng, mặc dù rất buồn vì trái tim Tô Mạt vẫn không thể giống như người bình thường. 
Nhưng mà Tô Mạt có thể tỉnh lại thì anh cũng đã cám ơn trời đất lắm rồi. 
Sau khi bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, Nhạc Cận Ninh lại lần nữa ngồi bên giường Tô Mạt, lẳng lặng chờ mong thời điểm Tô Mạt mở mắt. 
Không biết qua bao lâu, lông mi Tô Mạt run rẩy rồi dần dần mở mắt. 
“Tô Mạt?” Nhạc Cận Ninh nhìn cô ta chậm rãi mở mắt ra, bỗng nhiên có chút không thể tin. 
Cảnh tượng anh mong chờ mấy năm nay cứ như vậy xuất hiện trước mắt anh. 
Nhạc Cận Ninh nắm tay Tô Mạt thật chặt, sợ rằng tất cả mọi thứ này chỉ là ảo giác. 
Khi Tô Mạt nhìn thấy Nhạc Cận Ninh thì đôi mắt sáng lên. 
Cô ta mở miệng ra muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện cổ họng khô khốc, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705199/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.