Tần Tuyết Tùng suy nghĩ đắn đo, hình như ngoại trừ chuyện liên quan đến Nhạc Cận Ninh thì đối với cô mà nói những cái khác chỉ là râu ria thôi.
Thế là anh ta nói thẳng: “Nếu như em cảm thấy nhàm chán, vậy để anh kể cho em chuyện về Nhạc Cận Ninh trong khoảng thời gian em hôn mê này đi, tuy răng anh cũng không biết nhiều, nhưng em có muốn nghe một chút không?”
Tô Mạt nghe Tần Tuyết Tùng nói muốn kể chuyện về Nhạc Cận Ninh thì trong lòng dĩ nhiên là vui vẻ rồi.
Gô ta cười nói: “Được, vậy anh kể cho em nghe đi.”
Tần Tuyết Tùng khẽ cười một tiếng rồi nói: “Cậu ta thì em cũng biết rồi đấy, hai năm nay cậu ta ngoại trừ công việc cũng chỉ có công việc, nhưng mà ngược lại có một chuyện, hẳn là em sẽ muốn nghe một chút.”
Nghe Tần Tuyết Tùng nói như vậy, đột nhiên Tô Mạt nhớ ra cái gì đó, vẻ mặt trở nên có chút sầu lo, hỏi: “Em biết, anh muốn nói chuyện về người phụ nữ kia đúng không?”
Trong lúc cô ta hôn mê thì giọng nói nghe được nhiều nhất là của Tần Tuyết Tùng.
Anh nói rất nhiều, cô nghe được một số, có một số cô không nghe được, nhưng trong những lời cô nghe được, khiến cô ấn tượng sâu nhất thì đều là chuyện có liên quan đến Nhạc Cận Ninh.
Chính xác mà nói thì phải là chuyện về người phụ nữ bên cạnh Nhạc Cận Ninh.
Tần Tuyết Tùng khế gật đầu: “Anh có thể nói với em chuyện giữa hai người họ, nhưng Tô Mạt, bây giờ em vừa mới tỉnh lại, thân thể vân đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, cho dù chuyện diễn ra như thế nào thì em cũng không nên nóng vội, có chuyện gì chúng ta từ từ giải quyết, được không? Anh sẽ giúp em.”
Hiện tại Tô Mạt vừa tỉnh lại, theo lẽ thường thì có một số việc bây giờ cô chưa nên biết, nhưng anh ta không ngờ trong lúc Tô Mạt hôn mê lại có ý thức và nghe được lời anh ta nói.
Cho nên với tình hình như bây giờ thì không phải một mình anh ta có thể thay đổi được nữa.
Nếu như anh ta không nói cho Tô Mạt biết, để cô ta một mình suy nghĩ lung tung thì kết quả sẽ chỉ càng tệ hơn.
Cho nên anh ta quyết định nói cho Tô Mạt tình hình thực tế, để tránh Tô Mạt cái gì cũng không biết, tương lai sẽ ở vào thế bị động, đây là chuyện duy nhất trước mắt anh có thể giúp Tô Mạt.
Tô Mạt có thể thấy được Tần Tuyết Tùng lo lắng cho cô ta, trong lòng cô ta rất ấm áp, nói: “Anh yên tâm đi, đại khái em cũng đã đoán được, chẳng qua là chỉ tiết giữa họ em chưa biết rõ nên muốn nghe một chút mà thôi.”
Tần Tuyết Tùng nghe thấy Tô Mạt nói như vậy thì trong lòng rất yên tâm.
Thế là anh ta kể cho Tô Mạt nghe tường tận mọi việc trong hai năm nay.
Nhạc Cận Ninh và Niệm Ninh quen biết như thế nào, có những chuyện gì xảy ra giữa hai người họ và hiện tại tiến triển đến mức độ nào.
Sau khi Tô Mạt nghe Tân Tuyết Tùng kể thì lông mày cau lại.
Chuyện đúng như cô ta dự đoán, nhưng nghiêm trọng hơn, hoặc là…
Nói một cách chính xác là so với trong tưởng tượng của cô ta thì tệ hơn một chút.
“Chuyện chính là như vậy, nhưng em đừng sốt ruột, Cận Ninh đã có thể đang cùng Niệm Ninh cử hành hôn lễ nhưng lại bỏ rơi cô ta để đến tìm em đã nói lên răng trong lòng của cậu ấy nhất định là còn có em. Sở dĩ cậu ấy tìm tới Niệm Ninh cũng chỉ là bởi vì dáng dấp cô ta và em rất giống nhau, chỉ lấy cô ta ra làm người thay thế mà thôi, cho nên chẳng qua là Cận Ninh có chút áy náy đối với người thay thế đó thôi.”
Sắc mặt Tô Mạt có chút khó coi: “Hóa ra những điều em nghe thấy đều là thật.”
Cô ta còn hy vọng là trong lúc cô ta hôn mê, Tần Tuyết Tùng muốn làm cho cô nhanh tỉnh lại cho nên mới nói dối cô ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]