Nhưng những lời anh nói, đều không có tác dụng gì mấy, sắc mặt Tô Mạt vô cùng buồn bã: “Em không có không vui, chỉ là em không cam tâm.”
“Không cam tâm?” Tần Tuyết Tùng nhất thời không hiểu Tô Mạt đang nghĩ điều gì.
Tô Mạt gật đầu: “Chính là không cam tâm, tại sao Nhạc Cận Ninh biết người anh ấy yêu là em, nhưng vân không thể mặc kệ không quan tâm người phụ nữ kia? Cho dù là đang mang thai thì có làm sao chứ, cho cô ta một khoản tiên, bảo cô ta biến mất, chuyện này không phải có thể giải quyết rồi sao?”
Tần Tuyết Tùng cũng không biết nên trả lời cô thế nào, những gì anh có thể làm đó là cố gắng không để Tô Mạt nghĩ linh tỉnh.
Anh an ủi: “Em yên tâm đi, người phụ nữ kia bây giờ đang mang thai, em cũng biết, Nhạc Cận Ninh không phải là người máu lạnh, dù sao đứa trẻ cũng là con của cậu ấy, vì vậy cậu ấy không thế không quan tâm được, đợi qua một khoảng thời gian nữa là được rồi.”
Tô Mạt không nói gì, như đang nghĩ điều gì đó.
Tầm Tuyết Tùng cũng yên lặng ngồi cạnh, yên lặng nhìn cô.
Cho dù cô đang nghĩ điều gì, chỉ cần Tô Mạt có thể vui vẻ, cho dù là ngôi sao trên trời, anh cũng nghĩ mọi cách để hái xuống cho Tô Mạt.
Tô Mạt nhìn Tần Tuyết Tùng hỏi: “Tuyết Tùng, anh có phải người bạn tốt nhất của em không?”
Tô mạt đột nhiên lại nói vậy, khiến Tần Tuyết Tùng không biết phải phản ứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705162/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.