Ngột Truật đứng trước mũi thuyền, hướng sang thuyền Hàn Nguyên soái, quỳ xuống nói:
- Trung Nguyên và Kim Quốc chúng tôi chẳng khác một nhà. Hoàng thượng vàKim Chúa cũng như anh em thôi. Chỉ vì đạo tặc Giang Nam khởi loạn, nêntôi mới dấy binh qua Nam cốt trừ lũ bất lương, chẳng dè phạm tới oaihùm. Nay thề với trời đất từ nay không dám xâm phạm Trung Nguyên, muônđời kết giao hòa hảo, xin Nguyên soái hãy rủ lòng thương tha cho tôi vềnước.
Hàn Nguyên soái nghiêm giọng đáp:
- Ngươi sang đâychiếm cứ đất đai, bắt Nhị Đế của ta, nay muốn giảng hòa ít ra phải trảNhị Đế và giao Biện Kinh lại cho ta, chứ đâu có thể nói suông như thếđược?
Nói rồi truyền lệnh quay thuyền trở lại. Ngột Truật thấy Hàn Nguyên soái không chịu giảng hòa, nếu liều lĩnh xông ra ắt mang hại,nên buộc lòng phải lui binh về Hoàng Thiên đãng.
Ngột Truật buồn bã nói với Hấp Mê Xi:
- Quân ta bị thua liên tiếp, tinh thần bị khiếp đảm; lương thảo hiện nayđã gần hết, bên ngoài không có quân cứu viện, nhất định phải bỏ mạng tại đây rồi.
Suy nghĩ hồi lâu, Hấp Mê Xi nói:
- Việc đã gấprồi, mà ta thì vô phương, cần phải treo bảng cầu hiền, nếu ai có cáchnào giải được cái nạn này ta sẽ thưởng ngàn vàng, biết đâu chẳng cóngười giúp ta qua khỏi cơn nguy hiểm.
Ngột Truật nghe lời, sai quân treo bảng chiêu mộ hiền tài, bảng treo chưa được một ngày đã thấy quân vào báo:
- Có một vị Tú tài đến xin ra mắt và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-phi-dien-nghia/2712757/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.