Vương Quới xuống núi trước, vừa đi vừa nghĩ:
"Việc bắt một tênlính Phiên, thì dễ như trở bàn tay. Còn bắt một con lợn trong dinh trạichúng lại đâm ra rất khó dù chúng có nhiều lợn đi nữa lẽ nào chúng lạichịu bán cho ta? Bằng đi cướp giựt thì biết chúng nhốt ở đâu mà giựt?Huống hồ bảy mươi ngàn binh mã nó lại để cho ta giựt một cách dễ dàngnhư vậy sao? Thôi để ta đi bắt một tên quân Phiên đem về thế lợn xem thử có được hay không?"
Nghĩ rồi giục ngựa xông đại vào dinh.Phiênchẳng nói năng gì cả cứ việc vung đao xông thẳng vào dinh chộp bắt mộttên cặp vào nách giục ngựa lui ra chạy tuốt lên Hà Diệp lãnh.
Vừa gặp Ngưu Cao đi xuống, Ngưu Cao thấy Vương Quới không bắt lợn lại kẹp nách một tên tiểu Phiên mang về.
Ngưu Cao nghĩ thầm:
- Té ra lính Phiên đem thế lợn cũng được, vậy thì chắc là thế dê cũngđược, thôi ta đừng cho hắn lập công đầu, để ta cắt phứt cái đầu tên lính Phiên đi là xong chuyện.
Nghĩ rồi giả vờ nói đùa:
- Cha chả! Vương ca đi mau đến thế.
Vừa nói vừa giục ngựa đi sát mình Vương Quới, lén lén rút đao phớt ngangmột cái, lưỡi đao đã bén, mà động tác lại quá nhanh nên chiếc đầu têntiểu Phiên rớt dưới đất lúc nào Vương Quới không hay biết.
Khi về đến núi, Gia Cát Anh trông thấy vội hỏi:
- Vương huynh bắt lợn tế cờ về rồi đấy sao? Nhưng con lợn sao hình thù kỳ lạ vậy?
Vương Quới đáp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-phi-dien-nghia/2712745/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.