Nhạc Cam Đường thấyPhòng Uy Dịch bỏ đi, vừa ngạc nhiên vừa mất mát, có chút tức tức, tiểucô nương rất muốn kiến nghị, không phải đã nói cho người ta thay giày,còn bỏ đi? Dĩ nhiên nàng chỉ bĩu bĩu môi, sau đó nhìn Hạ Cẩn Dưỡng, cáicằm nhỏ hếch lên, nheo mắt hừ một cái.
Hạ Cẩn Dưỡng tất nhiên thông minh, ngồi xổm xuống trước mặt Nhạc Cam Đường, cười ngốc nói.
“Tiểu cô cô, ta giúp ngươi mang giày nha.”
Hai cái móng vuốt vừa vươn ra, một chiếc quạt Dương quý phi liền giơ rangăn chặn. Hạ Cẩn Dưỡng nhíu mày nhìn lên, một bộ dạng hung ác nhe nanh.
“Kẻ nào…?”
Bạch Đình khóe miệng nâng nhẹ, ôn nhu nói.
“Hạ công tử, cô nương tuy mới mười ba, cũng là tiểu cô của ngài. Nhưng màdù sao cũng không có huyết thống, người khác còn ngại danh tiếng. Nô tìkhông dám để công tử nhọc mình, việc này còn là chức trách của nô tìđâu.”
Nhạc Cam Đường nhìn thấy thân nha hoàn, cái miệng nhỏ lại ô ô chu ra, ánh mắt ướt át gọi “Bạch Đình tỷ a~”
Bạch Đình mới âu yếm nhìn Nhạc Cam Đường một cái, đôi môi mấp máy an ủi.
“Tiểu thư ủy khuất, nô gia đáng tội. Liền nô gia giúp ngài đi giày.”
Bạch Đình không quan tâm Hạ Cẩn Dưỡng mặt mày bặm trợn ghét bỏ bên cạnh,ngồi xuống song song cùng y. Hạ Cẩn Dưỡng vốn ngại nàng ta lớn hơn mìnhhai tuổi, nhấc tay nhấc chân đều là tư thế trưởng bối, hắn phi thườngkhông vui ý Bạch Đình. Chẳng phải chỉ là một nha hoàn hay sao, còn làmra tư thái như vậy là gì? Hắn từng thấy nàng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-gia-dich-nu-liet-nu-so-trien-lang/10393/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.