Mặt trời dần lặn, đường chân trời nhuộm một màu đỏ cam, từ cửa sổ kính trong suốt to bản chạm đất trên tầng sáu mươi ba nhìn ra, ánh hoàng hôn lại càng thêm đặc sắc.
Thời gian cứ thế trôi qua trong vô thức.
Phó Cẩm Hành cầm chiếc áo Vest đang treo trong văn phòng lên, nói: “Đi thôi, đưa em về nhà.”
Diệp Lâm Tây lúc này mới nhận ra rằng đã gần đến giờ tan sở.
Chỉ có điều lúc này, cô không bằng lòng lắm với việc để Phó Cẩm Hành đưa mình về, không phải thường ngày anh rất bận rộn sao, thường xuyên tăng ca đến mười một, mười hai giờ mới về nhà sao? Anh có thể cử tài xế đưa tôi về là được mà.
Vì dù sao thì cô cũng muốn cho anh ta một chút thời gian, để anh ta quên đi những gì đã xảy ra trong văn phòng này chiều hôm nay.
Nhưng Phó Cẩm Hành lại không nghe thấy vô số tiếng gào thét trong lòng cô, sau khi khoác áo vest vào, anh tiến tới gần, trực tiếp nắm lấy lòng bàn tay cô và bước ra ngoài.
Diệp Lâm Tây không tình không nguyện đi theo anh ta.
Hai người ra khỏi văn phòng, mọi người trong phòng làm việc đều chưa tan làm. Khi nhìn thấy họ, tất cả đều đồng loạt đứng dậy.
Sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên Diệp Lâm Tây đặt chân đến công ty của Phó Cẩm Hành, vì vậy đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh tượng này, nên cảm thấy hơi sốc.
Diệp Lâm Tây cũng không lên tiếng, chỉ quay lại gật đầu cười với mọi người. Tiếp theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-ca-the-gioi-den-truoc-mat-em/156996/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.