“Trên đời này tại sao lại có người nhỏ mọn như vậy được cơ chứ? Tớ thực sự không hiểu, chỉ là hai tấm vé thôi mà, đến hai tấm vé anh ta cũng không nỡ cho tớ, hơn nữa cậu không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta lúc đó đâu, tuyệt đối chính xác… Anh ta chính là chướng ngại vật lớn nhất trong cuộc đời tớ, nếu còn ở bên cạnh anh ta, chắc tớ chẳng thọ nổi mấy năm nữa quá. Loại người như vậy tại sao lại có vợ được chứ!!!”
Sau khi Phó Cẩm Hành rời đi, Diệp Lâm Tây vẫn còn đang run rẩy vì tức giận, Khương Lập Hạ lại gọi điện thoại tới, cô liền than thở như đậu đổ ống trúc*, hận không thể khiến người đàn ông kia chết không toàn thây.
*Đậu đổ ống trúc: là phép ẩn dụ một người nói ra tất cả sự thật mà không cần che giấu.
Lúc này Khương Lập Hạ mới biết, hóa ra trong phòng Diệp Lâm Tây thực sự có đàn ông, không phải là do cô ấy nghe nhầm. Chỉ có điều người đàn ông đó hóa ra lại là chồng cô.
Khương Lập Hạ hỏi: “Chồng cậu sao lại biết chuyện cậu về nước?”
“Đừng nói nữa”, Diệp Lâm Tây chán nản khi nhắc đến chuyện này, cô thực sự cảm thấy lần này trước khi về nước, mình đã quên không xem ngày. Cô cho rằng cái ngày cô lên máy bay chắc hẳn trên lịch sẽ viết câu: Ngày này không thích hợp ra đường. Nếu không thì tại sao làm việc gì cũng không thuận lợi như vậy chứ?
Diệp Lâm Tây kể với Khương Lập Hạ về cuộc gặp gỡ trong thang máy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-ca-the-gioi-den-truoc-mat-em/156991/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.